
a phòng ký túc xá ra, bộ dạng nửa sống nửa chết,
gào lên.
Không ngờ tới việc ba người kia đang ngồi thành một vòng
tròn, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn cô lấy một chút xíu nào.
"Có cần phải hoa hoa lệ lệ lờ tớ đi như vậy không? Đan
len à?" Lâm Thư vẻ mặt ai oán, lúc này cũng quên việc kể khổ.
Ở nơi nào đó đã bị Tô Mặc đả kích trầm trọng, kết quả về đến
ký túc xã cũng bị đối xử lạnh nhạt.
Liễu Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu: "Cậu nói đúng rồi đấy,
bọn tớ đang muốn học đan len" Nói xong liền cúi xuống, không để để Lâm Thư
kịp nói câu nào.
Chỉ thấy trên tay Tiếu Đồng đang cầm chính là một cuộn len
màu lam, cùng với hai cây kim đan bằng gỗ, mặt cau mày có
Trên đời này còn chuyện gì có thể khiến cho cô ấy có vẻ mặt
này, Lâm Thư cười trộm, đương nhiên, ở ngoài mặt vẫn là "Bạn bè thân mật"
thái độ lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiếu Đồng "Xé rách" mớ len trong tay bắt đầu làm rối
tung đống len, nghiến răng nghiến lợi: "Đối với tình trạng cả phòng ký túc
chúng ta, không có lấy một người biết gì về thủ công, tớ cảm thấy đau buồn
không muốn sống"
"Hay là cắt? Nhanh chóng gọn gàng" Tiết Băng đề
nghị, thực tế cũng bắt đầu ngó trái ngó phải tìm kéo.
"Chỉ một cuộn len này cũng đã tốn của tớ bốn mươi đồng
đó, cắt, cậu sẽ đi mua chứ?" Tiếu Đồng bắt đầu khó chịu.
Cả phòng ký túc im lặng trong giây lát.
"Cho tớ hỏi một câu, ai có thể nói cho tớ biết đang xẩy
ra chuyện gì không?" Lâm Thư khoát tay nói.
Liễu Yên Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ nói:
"Hôm nay Ninh Nhị và Tiếu Đồng đi ăn cơm, không ngờ có
một nữ hiệp to gan, dám dòm ngó sắc đẹp của Ninh Nhị, không ngờ lại dám ở trước
mặt Tiếu Đồng thổ lộ với cậu ta, hơn nữa còn tặng cậu ta chiếc khăng len quàng cổ
đan tay nữa. Đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, Tiếu Đồng nhanh chóng phản ứng lại,
ném thẳng khăn quàng cổ của nàng sinh viên kia đi, còn hứa với Ninh Nhị, trước
lễ giáng sinh, sẽ tặng anh ta chiếc khăn quàng cổ còn đẹp hơn như thế. Đúng
là......"
Liễu Yên Nhiên bất đắc dĩ buông tay: "Cậu đã thấy rồi đấy,
ngay cả việc cuộn mấy sợi len này bọn tớ cũng không biết, chứ đừng nói đến việc
đan được chiếc khăn quàng cổ kia"
"Hả....... Chỉ có chút chuyện như vậy à" Lâm Thư
vô tình lắc đầu.
"Cậu còn dám nói chỉ có chút chuyện thôi à" Tiếu Đồng
lao về phía trước, nhanh chóng đưa tay lên cổ Lâm Thư, ra sức lắc cái thân thể
nhỏ bé "gầy yếu" của Lâm Thư: "Việc này có liên quan đến số phận
tình yêu của chị đây, bọn người không có tình cảm như các cậu làm sao có thể hiểu
được"
"Khụ khụ ..... Nữ vương tha mạng" Lâm Thư hai mắt
hiện ra toàn sao Kim: "Tớ giúp cậu, tớ giúp cậu, vẫn không được sao?"
"Cậu? Được sao?" Tiếu Đồng buông lỏng "Bàn
tay tội ác" ra, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Lâm Thư vài lần, nghi ngờ
nói.
Lâm Thư từ trước đến nay tôn trọng "chủ nghĩa hành động",
lúc này tìm được một đầu của sợi len, bắt đầu quấn quấn, không bao lâu, một quả
cầu len trơn nhẵn hiện ra.
"Đan kiểu xương cá được không?" Lâm Thư quay đầu hỏi,
thấy Tiếu Đồng vẫn đang đực mặt ra, liền tự mình quyết định, sau khi đan xong mấy
hàng đưa cho Tiếu Đồng, "Nhìn rõ chưa?"
"Lâm Thư, sau ba năm, cuối cùng tớ cũng tìm thấy giá trị
tồn tại của cậu!" thần trí của Tiếu Đồng lúc này mới khôi phục, kích động
khó có thể bình tĩnh, nhìn Lâm Thư một cách "Sùng bái".
Trên đầu Lâm Thư liền xuất hiện vạch đen, cô có nên cảm ơn
Tiếu Đồng đã khẳng định giá trị của cô không?: "Được rồi, trước mắt cậu cứ
đan đi, có vấn đề gì thì hỏi tớ"
"Nói, Lâm Thư, tại sao cậu có thể làm được thứ phức tạp
như vậy?"
"Hồi học cấp ba nhàn rỗi nhàm chán quá, nên học chứ
sao"
Lâm Thư nhìn Tiếu Đồng dốc lòng "Phấn đấu" cùng sợi
len, đột nhiên có một cảm xúc không tên kéo tới. Bốn năm trước, hình như cô
cũng ngây ngốc như vậy cố gắng đan rất nhiều khăn quàng cổ.
Về sau.... Khăn quàng cổ, mất đâu hết nhỉ?
Cuối cùng Tiếu Đồng cũng thành công giao ra "Tác phẩm"
trong đêm giáng sinh, mặc dù trong mắt Lâm Thư, chiếc khăng quàng cổ kia ít nhiều
là một "Thảm kịch", nhưng mà Ninh Nhị rất thích.
Tất nhiên, vì vậy mà tâm trạng Tiếu Đồng cũng rất tốt:
"Ngày mai là Nô en, chúng ta ra ngoài happy một chút thế nào?"
"Cậu không cần đi cùng Ninh Nhị sao?" Liễu Yên
Nhiên mắt vẫn không rời khỏi quyển sách trong tay, thờ ơ hỏi.
Tiếu Đồng vung tay nói: "Đàn ông như quần áo, chị em
như chân tay, mặc kệ anh ta."
"Ôi chao? Còn tớ lại cho rằng là do cậu ta phải đến
thành phố N tham gia cosplay chứ" Tiết Băng lành lạnh nói một câu.
Vẻ bề ngoài đáng yêu của Ninh Nhị, đã sớm bị câu lạc bộ club
anime nâng làm "Chấn xã chi bảo", thường xuyên bôn ba khắp các nơi
cos. Còn Tiếu Đồng, đối với thế giới thứ hai của Ninh Nhị không hề có bất kỳ hứng
thú gì, cũng không thích làm người nhà đi cùng.
Tiếu Đồng coi như không nghe thấy gì: "Vậy thì cứ quyết
định như vậy đi"
Lâm Thư nhất thời cảm thấy không thể không nhảy ra nói những
lời nhiệt huyết này với Tiếu Đồng, đó chính là..... Ừm, bỉ ổi.
Lúc cả nhóm đến quán bar, trong quán đang hát bài hát về
giáng sinh.
Giai điệu nhẹ nhàng, cho dù bên ngoài gió bắc