
Tô Mặc sẽ chọn cô?"
"Trong công việc, có cấp dưới giúp anh ấy,; việc nhà mà
cô nói cũng có thể thuê người làm. Những thứ này, tiền bạc đều có thể giải quyết
được hết. Việc mà tôi phỉa làm, chính là làm cho Tô Mặc cảm thấy hạnh
phúc"
"Lúc đầu, cô vì thân phận của Tô Mặc mà rời đi, bây giờ,
cũng vậy vì thân phận của anh ấy nên mới trở lại, chẳng lẽ Tô Mặc là thằng ngốc
sao?"
"Tôi không biết vì sao Tô Mặc lại chọn tôi. Nhưng lý do
này có gì quan trọng sao? Tôi chỉ nhìn kết quả"
Lâm Thư nói xong, liền đẩy cốc cà phê chưa hề nhấp môi về
phía trước, ánh mắt nhìn Diệp Lan cũng dần dần trở nên lạnh lùng
Nhìn qua dáng vẻ vô cùng kiên định
Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, tay cô run đến mức nào
"Tiếu Đồng, mấy cái chiêu tất sát của cậu rốt cuộc là
được lôi từ đâu ra hả?"
".....baidu"
Baidu hại chết người rồi!
Tuy lúc đối mặt với Diệp Lan, biểu hiện của Lâm Thư rất can
đảm, nhưng mà trên thực tế, Lâm Thư hiểu, chẳng qua chỉ là cô phùng má giả làm
người mập mà thôi
Mấy ngày gần đây, sau khi về nhà, đối diện với Tô Mặc, Lâm
Thư vẫn không tự chủ mà cúi đầu
Lấy Tô Mặc ở giữa, những lời nói của Diệp Lan và những câu ở
trong lòng cô có sự chênh lệch lớn, đó là tồn tại khác quan, còn nhưng câu an ủi
của Tô Mặc là ý thức chủ quan. Ý thức chủ quan vĩnh viễn không thể thai đổi được
sự tồn tại khách quan (Câu này hơi tối nghĩa nhỉ? Nhưng các nàng thông cảm ta
nghĩ mãi không biết diễn đạt như nào hết, ngoài để như vậy)
Tô Mặc quá xuất sắc, cho dù Diệp Lan không nói, trong lòng
Lâm Thư cũng biết. Chẳng lẽ, cô thật sự muốn cả đời này giống như con chim bị
nuôi nhố trong lồng tơ vàng như vậy hay
sao?
Không sai, cô không phải là người đảm đang việc nhà, cũng
không thể giúp đỡ Tô Mặc trong công việc, nhưng mà, cô luôn bên cạnh anh, luôn
luôn cố gắng....
Lâm Thư nhìn bản thảo phỏng vấn trên bàn, lặng lẽ bấm bấm
tay.
Mấy ngày nay, Amy đối với cô càng ngày càng nghiêm khắc, thỉ
thoảng còn kéo cô đi làm phỏng vấn, đối với Lâm Thư mà nói, chuyện phỏng vấn
"Không có đầu mối lúc đầu" đã biến thành truyện cảm thấy hứng thú nhất
rồi
Có lẽ, cô có thể nỗ lực trên phương diện này cũng không tồi,
đợi qua một thời gian nữa, nếu như thuận lợi, có thể ở lại Hoa Vinh, nhưng vậy....
ít nhất có thể hùng hồn mà nói: "Em cũng có thể nuôi sống bản thân
mình"
Đang suy nghĩ, đột nhiên chị Lee gõ bàn một cái, ý bảo Lâm
Thư đi theo cô ấy vào phòng làm việc
"Gần đây có cô có cảm giác có gì đó không đúng
không?" khép cửa chớp lại, chị Lee nói thẳng
"Có gì không đúng ạ?" Lâm Thư nghiêng đầu suy nghĩ
trong chốc lát: "Mấy ngày trước công ty đổi một loại cà phê rất khó uống...
việc này có được tình không ạ?"
Chị Lee: #@&%..... đồ ngốc này!
"Cô có cảm giác hay không, ừ..." chị Lee châm chầm
chậm tìm từ: "Trong công ty có mấy đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt kỳ
quái?"
Nói đến việc này.... Lâm Thư đột nhiên phát hiện, bình thường
có mấy đồng nghiệp rất tốt, gần đây hình như lại có chút ít muốn tránh cô,
không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ gần đây trên mặt cô có mấy hột đậu nhỏ đã đạt đên
trình độ khiên cho người ta không thể nào chịu được"
"Cao hơn người, người không ưa. Đạo lý này, tại sao cô
không hiểu?" Chị Lee thở dài
Lâm Thư trầm mặc:.........
Một lúc lâu sau, Lâm Thư mới hỏi: "Cái gọi là 'cao hơn
người, người không ưa' là ý gì?"
Nhất thời chị Lee có cảm giác máu tươi tràn lên cổ họng
Chuyện này cũng không thể trách Lâm Thư, ai bảo cô tốt nghiệp
chuyên ngành ngoại ngữ, tất nhiên sẽ không bác đại tinh thâm giống như người tốt
nghiệp chuyên ngành tiếng trung như chị Lee
Vì vậy đến tránh cho việc Lâm Thư vẫn không hiểu chút nào ý
nghĩa vấn đề rối rắm trên, chị Lee quyết định nói những lời đơn giản nhất:
"Gần đây có ai ghen tỵ với cô không?"
Thì ra là ghen tỵ sao? ;âm thư chợt hiểu gật đầu một cái:
"Nhưng mà - em có gì để cho bọn họ ghen tỵ chứ?"
"Cuối cùng ở lại trong danh sách chỉ có ba người, cho
nên, trong lúc này các sinh viên thực tập tự nhiên sẽ cạnh tranh rất kịch liệt.
Hơn nữa gần đây, Amy đem nhiều việc giao cho cô như vậy, theo bọn họ nghĩ,
trong danh sách này, không thể nghi ngờ là sẽ có tên của cô...."
"Thật sao? Em có thể ở lại sao? Lâm Thư rất vui mừng
Chị Lee im lặng nhìn trời, Lâm Thư, chỉ có lúc nào cô bận rộn
nhiều công việc mới có thể đem sự tập trung đặt đúng chỗ quan trọng thôi sao?
"Trước mắt mặc kệ năng lực của cô thế nào, nếu cô không
thể xử lý tốt các quan hệ với đồng nghiệp, như vậy, tôi sẽ không thể để cho cô ở
lại" chị Lee lạnh mặt nói, không để để lại chút sĩ diện nào
(⊙o⊙) ôi trời ơi?!
Lâm Thư khó khăn rồi. . . . . .
"Đồng nghiệp, có đôi lúc cũng cần phải lấy lòng"
trước khi chị Lee rời đi, không mặn không nhạt nhắc nhở Lâm Thư một câu.
"Nói đến.... chị Lee, cuối cùng tôi hiểu được, chị đã
giúp em có quá nhiều công việc bận rộn" đây là sự hoang mang lớn nhất của
Lâm Thư
Chị Lee dừng lại: "Tôi chỉ cảm thấy cô có thể trở thành
người tài"
Nghe những lời này xong, tâm trang Lâm Thư rất tốt, đắc chí
một lúc. Xem ra, mình cũng không tồi lắm, không phả