
t, nhưng thôi bỏ đi, nhìn qua một cái, cũng không
phải là dáng vẻ tươi tốt ngon miệng, chỉ cảm thấy như một con thỏ con vụng về
có thể chọc cười cho anh mà thôi.
Tô Mặc nghĩ như vậy. Vì vậy, liền ra tay nhặt con thỏ con
say rượu kia về nhà.
Càng sống chung, càng cảm thấy, hình như việc trêu chọc Lâm
Thư đã trở thành việc phải làm mỗi ngày rồi, giống như sau khi mở máy vi tính
lên, có thói quen kiểm tra hòm thư vậy.
Vào kỳ nghỉ động, tội nghiệp Lâm Thư nước mắt lương trong ôm
lấy Bánh Bao làm cái cớ, mạnh mẽ tiến vào trong nhà Tô Mặc . Thật ra thì, đối với
Tô Mặc, đây là chuyện đáng giá vui mừng biết bao.
Vốn anh còn đang lo, kỳ nghỉ đông sẽ vô cùng nhàm chán, nhưng bây giờ có người để giết thời gian, thật
tốt.
Nhưng mà....
"Anh làm người của tôi, được không?"
Tô Mặc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đem cái khăng đau cầm
trong tay quăng đi, Lâm Thư đang thổ lộ sao?
Khóe miệng không khỏi nâng lên.
Những lời này vốn phải là do con trai nói chứ? Nhìn Lâm Thư
cúi thấp đầu, gò má ửng hồng, trong nháy mắt đó, không hiểu ma xui quỷ khiến thế
nào mà Tô Mặc lại đồng ý.
Hạ Tề gọi điện thoại tới, cười nhạo anh nhanh như vậy đã bắt
đầu trò chơi rồi. Ở trong mắt Hạ Tề, đây chẳng qua chỉ là trò chơi "Thầy
trò cấm luyến" của Tô Mặc trong lúc anh nhàn hạ mà thôi, "Thế nào, rất
kích thích đúng không?"
Lúc bắt đầu Tô Mặc cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua chỉ là
tham gia một trò chơi, nếu như không phải là vì kích thích, vậy thì tại sao tim
anh lại đập nhanh như thế?
Cho đến.... đêm ba mươi tết.
Từ trước đến giờ, Tô Mặc đều một mình đón giao thừa. Ngôi
nhà kia, khiến Tô Mặc có một cảm giác tách rời, không phải do cha mẹ đối với
anh không tốt, ngược lại quá tốt khiến cho anh áy náy. Những không phải là những
thứ thuộc về anh, sẽ khiến cho anh không thể nào yên tâm thoải mái tiếp nhận.
Vì vậy, giao thừa hàng năm, anh đều một mình trải qua.
Từ lâu đã trở thành thói quen, nhưng Lâm Thư lại muốn phá vỡ
thói quen này.
Rõ ràng là đã về nhà, vì sao lại lén lút chạy tới đây? Tại
sao lại làm cho anh cảm thấy, giống như được trở về nhà mình?
Loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào nàt, thật sự khiến cho người
ta cảm thấy không được thoải mái.
Chỉ là thử nghĩ, nếu sau này ở cùng người con gái này, không
biết sẽ thế nào? Tô Mặc kinh ngạc phát hiện, hình như anh không hề ghét cách
nghĩ này.
Chẳng lẽ, ở trong lòng anh, không hề xem đây như một trò
chơi? Đột nhiên Tô Mặc cảm thấy như bị rơi vào vũng lầy, tiến lui đề không được.
Nếu biết có ngày hôm nay, lúc tóm được con thỏ con say rượu
kia, sẽ không dài dòng mà đè xuống ăn luôn, mặc dù hương vị không nhất định là
ngon, nhưng so với vây giờ, vẫn tốt hơn đối với một con thỏ con nhớ mãi không
quên.
Lâm Thư cẩn thận nhìn chằm chằm Tô Mặc , lùi lại phía sau từng
bước một.
Trải qua một thời gian ở chung dài như vậy, cô cứ tưởng rằng,
đối với Tô Mặc , cô đã dần dần bắt đầu hiểu. Mặc dù nhìn qua anh không hề để ý
chút nào, nhưng trên thực tế anh là người đáng tin hơn so với bất kỳ ai; mặc dù
nhìn qua có vẻ nham hiểm lưu manh, nhưng trên thực tế anh lại dịu dàng hơn so với
bất kỳ ai.
Cô sẽ mừng rỡ vì bản thân có thể đến gần anh, vì có thể
thích anh mà ngọt ngào, một người như anh thuộc về cô cũng làm cho cô trở nên
kiêu ngạo; vì Tô Mặc, Lâm Thư cảm thấy mình có thể vướt bỏ những điều lo lắng,
phóng tay một lần. Nhưng cô không nghĩ tới chính là, sau tất cả những thứ như vậy,
cô mới phát hiện, cái gì là đáng tin, cái gì là dịu dàng, tất cả đều là phù du,
Tô Mặc căn bản chính là một tên quỷ súc lần đầu tiên cô đã nhìn thấy.
"Lâm Thư...." Tô Mặc đứng lên, theo bản năng vươn
tay ra, muốn xoa xoa tóc của cô, nhưng đưa tay ra được một nửa, đột nhiên nhớ tới
cái cảnh ban ngày lúc gặp Trác Dịch, liền cứng ngắc , quay mặt đi, không muốn
nhìn Lâm Thư, mặc dù anh biết, lúc này, trong ánh mắt của cô, mang theo một
chút hoang mang, một chút bi thương.
Nhưng mà, những thứ Tô Mặc anh muốn, từ trước đến nay không
bao giờ khiếm khuyết, kể cả lòng người.
Lâm Thư nhìn Tô Mặc đến nhìn cũng không buồn liếc cô một
cái, lúc đầu còn ôm một chút hy vọng, còn ôm một chút dũng khí, nhưng lúc này rốt
cuộc không nhin được bắt đầu chua xót trong lòng.
Chẳng lẽ, sau khi chuyện bại lộ, liền đá cô ra thật xa sao?
Những luẩn quẩn trong lòng, dường như không chỉ đơn giản là
cảm nhận sự chật vật khổ sở.
Năm đó khi biết Trác Dịch chọn ở cùng một chỗ với Trang Hiểu
Hàm, cảm giác cả thế giới sụp đổ trong nháy mắt, nhưng cảm giác hôm nay không
hoàn toàn giống với ngày đó, thay vì nói là tuyệt vọng, chi bằng nói là ...
không cam lòng.
Không cam lòng bị ruồng bỏ như vậy
Nhưng không cam lòng thì sao? Trên thế giới này, không phải
mình muốn gì là có thể thuận thuận lợi lợi đạt được. Đạo lý này, ba năm trước
Lâm Thư đã hiểu sâu sắc. Hai chữ tranh thủ này, sau khi thất bại hai lần, Lâm
Thư không muốn đụng vào nữa.
Thích là giả, tình cảm là giả, nói chúng tất cả đều là giả
Dịu dàng cái gì chứ, chẳng qua chỉ là người ta điều chỉnh
không khí trò chơi một chút thôi mà?