
. Không thể lui được nữa, dường như sẽ
không tránh được việc nói ra sự thực, cuối cùng Tiếu Đồng cũng vươn tay ra cứu
nguy, vừa lạnh lùng thổi móng tay, vừa bình tĩnh nói, "Này, không phải chỉ
còn hai tuần nữ là đến kỳ thi cuối kỳ sao, nếu Tiểu Thư không cố gắng, chỉ sợ
là chết không có chỗ chôn?"
Cái gì.... Kỳ thi cuối kỳ?
Mặc dù Liễu Yên Nhiên và Tiết Băng không có tiếp tục tra hỏi
nữa, nhưng Lâm Thư vẫn vùi mình trong
kinh hãi, không thể tự kiềm chế được.....
Học kỳ này đã kết thúc rồi sao, mà sao cô có thể quên việc
thi cuối kỳ này được chứ!
Trước khi phân phân hợp hợp với Tô Mặc, khiến cho tâm trạng
Lâm Thư cả ngày đều trì trệ, cũng không để ý đến đã trải qua mấy tháng; về sau,
lúc ở cùng thẩm thẩn triệt, mỗi ngày đều ăn uống, rồi ngồi trên thư viện, mấy
tuần như vậy lại trôi đi; bây giờ, được Tô Mặc cưng chiều có chút không phân biệt
được rõ Đông Tây Nam Bắc nữa rồi..... Tính ra, đúng là đến lúc thi cuối kỳ rồi.
Thảm rồi..... làm sao cô lại có thể ngây ngô dại dột trải
qua một học kỳ như vậy được chứ?
Mặc dù nói kỳ thi cuối kỳ của sinh viên năm ba chỉ có ba
môn, hai môn khác không nói làm gì, nhưng trong đó có một môn chuyên ngành, thực
sự là không dễ dàng.
Lâm Thư gấp đến độ xoay tròn, Tiếu Đồng không chịu được nữa,
che mặt, hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi han, "Tớ nói này, rốt
cuộc là cậu lo lắng cái gì chứ, cậu quên là thầy giáo dậy môn chuyên ngành của
chúng ta là ai rồi sao?"
Làm sao có thể quên, Tô Mặc mà........ ôi chao, là Tô Mặc!
Giống như một người bừng tỉnh trong giấc mộng, cái cảm giác
thông suốt này thật sự làm cho người ta giống như ngộ đạo thành phật vậy. Nhất
thời ánh mắt Lâm Thư sáng ngời lên, ngây ngô cười "Hắc hắc he he"
Tiếu Đồng......Cái đồ hai hàng này, sẽ không sử dụng tài
nguyên chứ! ! ←_←
Nhưng mà, Lâm Thư vẫn có chút do dự, "Làm như vậy, cứ
có cảm giác giống như gian rối, có phải là hành vi phạm pháp nhiễu loạn kỷ
cương không?"
"Cắt - phạm pháp nhiễu loạn kỷ cương, cả ngày cậu trốn
học, sao lúc đó không nghĩ như vậy đi?" Tiếu Đồng cực kỳ khinh thường,
"Xã hội bây giờ, có mấy người thật sự tuân thủ những thứ gọi là quy định
chế độ chứ"
Bị Tiếu Đồng "An ủi" như vậy, cuối cùng chút nghi
ngờ này của Lâm Thư cũng biết mất không còn chút nào.
****
Về kế hoạch làm thế nào để thực hiện được vấn đề này, cân nhắc
đến phản xạ hình cung thần kỳ của Lâm Thư (ý là phản xạ của Tiểu Thư rất chậm),
Tiếu Đồng cảm thấy phải mình cần phải bàn bạc kế hoạch thực hiện vấn đề này với
Lâm Thư, thành công là phải cùng hưởng chung.
"Cậu có biết khi nào thì người đàn ông mềm lòng nhất
không?" Tiếu Đồng thần bí nói.
"Khi nào?"
"Trên, giường" Tiếu Đồng nói toạc ra thiên cơ,
"Nếu không, thì làm gì có nhiều phụ nữ thổi gió bên gối như vậy?"
Lâm Thư quỷ dị liếc mắt nhìn Tiếu Đồng một cái, "Không
phải là cậu đã tự mình trải qua rồi đó chứ?"
Tiếu Đồng đỏ mặt, một cái đánh lê người Lâm Thư, "Quản
tớ làm gì, trước mắt phải giải quyết thầy Tô nhà cậu đã, chờ anh ta cả người
thoải mái, cậu mới nói đến chuyện bài thi"
Lâm Thư suy nghĩ một lúc, hiến thân hình như so với nợ môn
càng dễ dàng hơn.
Vì vậy..... ngày hôm sau, nhân lúc buổi chiều không có lớp,
Lâm Thư len lén chạy đến nhà Tô Mặc, không chút suy nghĩ, liền trực tiếp đẩy Tô
Mặc ngã nhào lên trên ghế sofa, dĩ nhiên, bị phản công lại đó lại là một chuyện
khác.
Ôm Lâm Thư, Tô Mặc đang âm thầm thỏa mãn, đột nhiên phát hiện
cái người đáng lẽ đang phải ngáy o o ngủ, thì lúc này lại đang mở to hai mắt
nhìn anh.
"Sao vậy?" Tô Mặc vuốt vuốt tóc Lâm Thư, hỏi.
"Tô Mặc, em sắp phải thi cuối kỳ" Lâm Thư ngoan
ngoãn trả lời.
"ừm"
"Môn chuyên ngành là anh dậy"
"ừ"
"Anh có thể lấy được đề thi không?"
"Đề thi là anh ra"
Lâm Thư âm thầm vui mừng, "Vậy...."
"Đừng nghĩ nữa, anh sẽ không giúp em đâu" Tô Mặc
không hề do dự, thẳng thừng từ chối.
"Tại sao?" Chẳng lẽ anh lại trơ mắt nhìn người bạn
gái thân yêu của anh bị đập chết ở trên bờ cát sao?
"Anh phải có đạo đức nghề nghiệp" Tô Mặc nhàn nhạt
nói, Lâm Thư trợn mắt thật to ở trong lòng, nếu anh vẫn còn đạo đức, thì chẳng
khác nào siêu nhân và quái vật cùng nhau ngày ngày trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh
phúc
Cái gọi là lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ để nói rõ, Lâm
Thư lại một lần nữa được nếm thử, nhỏ giọng làm nũng, " Tô Mặc, nếu em mà
trượt môn này, thì kỳ nghỉ hè này em sẽ phải ở lại trường học lại đó? anh nhẫn
tâm vậy sao?" Vừa nói, còn cố gắng nặn ra mất giọt nước mắt khô khốc.
Không ngờ, Tô Mặc lại bị tác động bởi dáng vẻ này, trở nên
yên lặng, có hy vọng rồi! Trong lòng Lâm Thư rất vui vẻ, không ngừng cố gắng,
"Anh nói xem, nghỉ hè rồi em sẽ có thời gian ở cùng với anh, nếu như bị bắt
phải ở lại trường học lại, chẳng phải lúc đó anh sẽ rất buồn sao?"
Tô Mặc trầm ngâm gật đầu, dường như cực kỳ đồng tình với
cách nói này của Lâm Thư, cuối cùng vẫn lui một bước, "Đề thi, anh không
thể nói cho em biết được, nhưng mà, lúc chấm điểm, anh sẽ châm chước cho
em"
Như này..... có được coi như là thành công không? Lâm Thư
ngây ngốc