
m Thư cũng không bài
xích loại "Chuyện phải làm" này.
Từng bước thích ứng, Lâm Thư rất nhanh chóng lún sâu vào
vũng bùn, Giống như rơi vào đầm lầy vậy, bạn càng giẫy giụa, thì sẽ chìm xuống
càng nhanh, nếu như bạn không giãy giạy, thì sẽ chìm xuống từ từ........
Bắt đầu từ mấy ngày trước, Lâm Thư thực sự nghiêm túc chăm
chỉ vùi đầu vào học tập, chuẩn bị "Ngày ngày hướng về phía trước",
nhưng mà Tô Mặc hình như không đồng tình với cách làm này của Lâm Thư.
Mỗi khi Lâm Thư cầm sách, Tô Mặc liền lấy danh nghĩa
"phụ đạo" lặng lẽ xuất hiện ở phía sau cô. Định lực của Lâm Thư từ
trước tới giờ luôn rất kém, chỉ cần nhìn thấy Tô Mặc hoặc ngửi thấy mùi mê hoặc
quen thuộc trên người anh, là không thể tập trung.
Tới bước này, Tô Mặc đã đạt được mục đích, "Hôm nay tâm
trạng của em không tốt, không tích hợp với việc đọc sách, không bằng vận động một
chút đi, sẽ giúp em tập trung tinh thần một chút đó"
Kết quả, Lâm Thư nhanh chóng bị đè xuống ghế sofa, bắt đầu lặp
lại động tác vận động nam nữ, hơi thở hổn hển, Lâm Thư hưởng thụ kỹ thuật hôn
cao siêu của Tô Mặc, nhắm mắt, thoải mái vô cùng, tự nhiên cũng quên đi mục
đích ban đầu.
Loại "Sung sướng" này kéo dài từ ngày này sang
ngày khác, khiến Lâm Thư quên mất một chuyên khá quan trọng. Đóa chính là - Bà
Thi và Lâm tiên sinh ở nhà.
Mặc dù nói, từ trước đến giờ Lâm gia luôn áp dụng phương thức
nuôi thả trong việc nuôi dậy con gái, nhưng mà, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè và nghỉ
đông, lúc đó bà Thi ở nhà rảnh rỗi đến bị khùng, sẽ nghĩ không biết lúc này con
gái ở bên ngoài đang làm gì.
Cứ như vậy một cú điện thoại gọi tới.......
"Nha đầu kia, lại đi lăn lộn ở chỗ nào rồi, còn không
chuẩn bị về nhà mau lên?" Giọng nói mạnh mẽ của bà Thi truyền thẳng vào
màng nhĩ, đây không phải là chuyện đùa nha. Lâm Thư không tự chủ được đưa điện
thoại di động ra xa một chút, nhưng động tác này cũng khiến Tô Mặc đang ngồi ở
trên sofa đọc tạp chí khẽ nghiêng đầu, tất nhiên là nghe được tiếng "Sư tử
hà đông hống" của bà Thi.
Lâm Thư xoa xoa mồi hôi lạnh trên trán, "Mẹ, con muốn
nói cho mẹ biết một tin xấu"
"Mày bị người sao hỏa bắt cóc, sau đó tiến hành cải tạo
sinh vật sao?"
"Hả.." Lâm Thư nuốt ngụn nước bọt, trong lúc đó
cân nhắc tính nghiêm trọng của vấn đề, "So với việc đó còn xấu hơn, con bị
nợ môn rồi.."
Những hời này là tương đối có học vấn, xem, là bị nợ môn, chứ
không phải là nợ môn, có hàm ý biết bao nha - rất tiếc, bà Thi hoàn toàn không
nghe ra được hàm ý sâu xa trong đó
"Mày nói cái gì?" Ngữ điệu nhất thời cao hơn rất
nhiều. Bà Thi biết tính Lâm Thư khá lười, cho nên từ hồi bé, yêu cầu của bà đối
với cô cũng rất đơn giản, không cần giỏi nhất, nhưng cũng không thể trở thành
kém cỏi nhất, nhưng mà, bây giờ, cô, lại, đột, phá - nợ môn!
Lâm Thư bịt lỗ tai lại, yếu ớt mở miệng, "Me à, con đã
tiếng hành suy nghĩ sâu sắc, biết trời cao muốn giao trách nhiệm lớn lao cho
con, cho nên, con quyết định, mùa hè này ở lại trường học khắc khổ đi học,
tránh cho việc dơ bẩn gia thế trong sạch của nhà ta"
Mặc dù từ trong ra ngoài cái lý do này đều làm cho người ta
nghi ngờ, như mà, có lẽ là lúc Lâm Thư nói chuyện loáng thoáng có tiếng đi lại,
bà Thi lại tin tưởng không chú do dự "Vậy con hãy ngoan ngoan ở lại trường
nỗ lực học tập"
Cúp điện thoại, Lâm Thư mới thở phào nhẹ nhõm một cái thật
dài
Còn Tô Mặc vẫn yên lặng, lại nhẹ nhàng nhìn Lâm Thư,
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Thư cười cười khoát tay, "Không có chuyện gì, không
cần để ý"
"Ừm...?" Tô Mặc hứng thú nhìn Lâm Thư một cái, sau
đó lại buông ánh mắt xuống: "Vậy sao?" Giọng nói uyển chuyển vòng vo
khiến tâm trạng Lâm Thư cũng uốn éo xoay vặn theo đến bảy tám lần.
Cũng may, Tô Mặc cũng không hỏi nhiều về chuyện này, vì thế,
Lâm Thư lại bình tĩnh nhìn vào quyển sách trên mạng
"Ha ha ha..." Lâm Thư ôm bụng cười lớn, tiếng cười
lớn khiến hai con chim nhỏ đậu ở trên ban công cũng phải vỗ cánh phành phạch
bay đi.
Tô Mặc xoa xoa mi tâm, "Em lại đọc cái gì đấy?" Mấy
ngày gần đây, sau khi Lâm Thư liên tục đọc cho anh mười mấy câu truyện cười, Tô
Mặc phát hiện sự hài hước của anh đã bị chà đạp giảm sút xuống mấy cấp độ liền.
"Vừa nãy ở trên một trang web đọc được một truyện không
kìm nổi...."
"Có một người phụ nữ đã ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy
chồng, người trong nhà suốt ruột, đã nghĩ cách giúp người phụ nữ đó đi xem mắt"
"Lúc nhìn thấy đối tượng xem mắt, người phụ nữ kia nói
một câu là, Tôi là một người phụ nữ đạm bạc, nên cũng muốn tìm một người đàn
ông đạm bạc, cùng chung sống suốt cuộc đời"
Không ngờ, người đàn ông suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vẻ
mặt rối rắm chậm dãi mở miệng, thật sự xin lỗi, Tôi là người bình thường, thật
sự không có cách nào thỏa mãn điều kiện của cô" (Theo nguyên văn nó là như
vậy Đoạn này mình cũng không hiểu chính xác lắm, nhưng theo mình nghĩ hình như
hai người này đang ông nói gà bà nói vịt)
Tô Mặc nhìn Lâm Thư cười yên lặng lại gần giúp cô tắt máy vi
tính, "Về sau cái loại chuyện cười nội dung như này em đọc ít thôi, vốn dĩ
ý tưởng đi xem mắt của