
u thật sự đắc tội với nhà họ Tô thì chỉ sợ vị trí chủ nhiệm
này cũng không thể giữ được nữa.
Nhưng mà..... thực sự cũng không nghĩ ra. Không phải hoạt động
chính của nhà họ Tô là buôn bán sao, về phương diện này không có ai có thể vượt
qua họ, tại sao lại có thể có một người khác biệt như Tô Mặc, không làm quý
công tử ngày ngày hưởng thụ, lại chạy đến trường làm giáo viên dậy học? Không lẽ
trải qua những ngày quá phú quý, muốn tìm một vài việc để làm?
Vì vậy tìm sinh viên nữ Lâm Thư sao? Ánh mắt của Tô Mặc cũng
thực là có chút quái lạ....
Nói đi nói lại, đều do bài viết đăng trên topic kia, thật sự
là cái kẻ không có việc gì kiếm chuyện ra làm chơi, nếu không phải là Tô Mặc
lên tiếng, thì cô ta đã bị đuổi học rồi, nhưng mà, tại sao Tô Mặc lại xin tha
cho người này? hơn nữa lại còn muốn giấu giếm không công khai chứ? Theo lý thì
hạng người như thế cậu ta phải ra sức hành hạ chứ.
Haiz....., đúng là tâm tư của phụ nữ không dễ đoán, chẳng lẽ
đàn ông thì dễ dàng sao?
Thầy chủ nhiệm thở dài buồn rầu….
**********
"Rốt cuộc là đã xẩy ra chuyện gì?" Lâm Thư im lặng
đi theo sau Tô măc, cuối cùng vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi
"Hả?"
"Anh biết ai là người đăng topic đó rồi đúng
không?" Lâm Thư yếu ớt hỏi
"Anh vẫn chưa điều tra được" Tô Mặc trả lời mặt
không đổi sắc tâm không loạn
"Vậy anh...... rốt cuộc là ai?"
Nhưng dáng vẻ Tô Mặc lúc này lại hoàn toàn không giống dáng
vẻ lạnh nhạt lúc ở trước mặt thầy chủ nhiệm, cười đến giảo hoạt: "Cái gì
là ai? Anh không phải là người như em vẫn thấy đó sao?"
Nhưng lúc này đây, Lâm Thư sẽ không ngoan ngoãn cho qua,
trên trời rơi xuống chiếc bánh có nhân là không sai, nhưng mà, nếu như cái bánh
có nhân này có thể đè chết người, thì nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện tốt
đẹp gì!
"Ngoài thân phận là thầy giáo ra, anh còn có thân phận
gì nữa?" Nếu như lại để những lời xảo quyệt kia của anh đánh lừa, thì cô
chính là một kẻ ngốc đại ngốc! Lâm Thư bước nhanh, đi đến trước mặt Tô Mặc, trừng
mắt nhìn anh, loại người như anh rất không thành thật khai báo, ngày hôm nay ở
đây cô nhất định phải hỏi cho ra.
Tô Mặc nhìn đôi mắt đen trong đang mở trừng trừng của Lâm
Thư, nhịn không được đã liên tưởng đến ánh mắt đen sẫm, ướt sũng của Bánh Bao,
suy nghĩ một lúc tình hình hiện tại, cũng không giấu nổi nữa, vậy chi bằng ngả
bài nói thẳng.
"Em còn nhớ lần trước ở quán KFC, em nhìn thấy người đi
cùng anh không?"
Lâm Thư gật đầu, là em gái Tô Mặc và con trai của cô ấy, nhớ
ngày đó cô còn tưởng rằng đứa bé ấy là con riêng của Tô Mặc!
"Em gái anh tên là Tô Hoãn, mà cha Tô Hoãn tên là Tô Kiến
Bang" những lời này thực sự là uyển chuyển quanh co, nhưng đầu óc Lâm Thư
cũng không quanh co lắm, thoáng suy nghĩ, liền hiểu ra quan hệ trong đó.
Nói đến Tô Hoãn, có thể có người không biết, nhưng mà, là một
người ủng hộ tạp chí bát quái trong một thời gian dài, cái tên Tô Hoãn này cô
đã nhìn thấy trên tạp chí giải trí một lần.
Đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, Thiên kim nhà họ Tô gả
cho con trai độc nhất nhà họ Cố, nói như thế nào nhỉ, đây là một tin tức không
thể khiến cho người ta xem nhẹ, bọn họ lại sợ toàn bộ thế giới không biết đã tiến
hành tổ chức một hôn lễ cấp thế kỷ!
Mà Tô Mặc nói, Tô Hoãn là em gái anh....
Chẳng phải là..... Đây là đang nói truyện cười sao? Lâm Thư
hoàn toàn không thể tiêu hóa tin tức này, ngơ ngác nhìn Tô Mặc, không biết nên
phản ứng thế nào.
Lúc này, đứng ở bên cạnh cô, không phải là một thầy giáo
bình thường, mà là một người cao quý giàu có đẹp trai!
Đây không phải là vấn đề từ trên trời rơi xuống cái bánh có
nhân nữa, mà căn bản là rơi xuống cái đĩa sắt? Hơn nữa, rõ ràng cô cách sự giàu
có rất rất xa, cùng lắm chỉ coi là.......
Trong đầu Lâm Thư đột nhiên xuất hiện một chút lo lắng, cùng
với một chút do dự....
Cái gọi là tám lạng nửa cân, xứng với nửa cân nhất phải là
tám lạng! Trong lúc giật mình nhớ tại những thứ trong tiểu thuyết vì gia cảnh
gia đình khác xa nhau nên đã lần lượt xuất hiện các cặp đôi oán hận, Lâm Thư
không nhịn được, bi thương liền chảy thành sông.....
Cái gì mà Khổng Tước đông nam bay, cái gì mà Romeo và
Juliet, Hứa Tiên và Bạch Nương Tử..... từng câu truyện xưa thoáng qua trong đầu
Lâm Thư, vì vậy Lâm Thư hoảng loạn.
Tô Mặc nhìn Lâm Thư vốn chỉ cho rằng cô vì thân phận của anh
bị làm cho chấn động, cũng không đi quấy rầy suy nghĩ của cô, chỉ nhìn cô nhàn
nhạt cười, một lát sau, anh đang muốn vươn tay vuốt lên tóc Lâm Thư một chút,
không ngờ, Lâm Thư lại giống như thỏ con, lui về phía sau mấy bước, bình tĩnh
nhìn anh mấy giây, sau đó......
Chạy trốn!!!
Tô Mặc vô cùng tức giận.
"Tiếu ~~ Đồng ~~"Lâm Thư vẫn còn cách cửa chính của
ký túc xá 500m, liền mở miệng gọi to, cũng không quản chuyện bị vô số ánh mắt
sáng như tuyết nhìn chằm chằm hay không
Vừa mới đi đến cửa, đã bị "Soạt" một tiếng bị Tiếu
Đồng và Liễu Yên Nhiên hợp lực kéo vào trong ký túc xá: "Kêu gì mà kêu, cậu
vẫn sợ cậu chưa đủ nổi tiếng hay sao?"
Tiếu Đồng khinh bỉ nói.
"Khụ Khụ, tớ muốn nói cho các cậu mộ