
ng?"
"Ngoại trờ mấy chi tiết nhỏ, về cơ bản thì đều không
sai" Lâm Thư nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của Tiểu Bàn ca, trong nháy mắt
nhìn trời không nói gì.
Căn nhằn một lúc, Tiểu Bàn ca cũng không nói bất cứ điều gì
về sự việc, cuối cùng, mới hiện vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Thư: "Em lên lầu
4 đi, thầy chủ nhiệm muốn nói chuyện với em một chút"
"Tiểu Bàn ca, thầy nói xem em có bị đuổi học
không?"
"Vẫn chưa biết, nhưng mà, chắc khó có khả năng cả em và
thầy Tô đều được ở lại?" lúc này Tiểu Bàn ca cũng không quản vấn đề xưng
hô, an ủi Lâm Thư: "Không sau đâu, sau này con đường của em vẫn còn dài
mà"
"Nhưng mà, em thật sự thích Tô Mặc "Lâm Thư
nghiêng đầu, nhìn Tiểu Bàn ca bằng ánh mắt kiên định
"Này....." thật lâu Tiểu Bàn ca không nói gì nữa
Đi lên lầu 4, Lâm Thư cảm thấy trong lòng không hiểu sao có
một tia rét lanh, toàn thân nổi da gà.
Lúc mở cửa bước nào, tiếng động náo nhiệt bên trong phút chốc
im bặt, mấy người thầy giáo vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Thư
Lâm Thư ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Tô Mặc bình tĩnh
ngồi ở bên trong, cười híp mắt uống trà.
Nhất thời, Lâm Thư có cảm giác rối loạn..
Vỗn dĩ cô cho là ở bên cạnh Tô Mặc, trải qua cuộc sống bình
bình đạm đạm, thỉnh thoảng xen kẽ một chút hài hước, nhưng mà bây giờ xem ra,
hình như tất cả những suy nghĩ đó chẳng
qua là suy nghĩ của một mình cô mà thôi.
Cuộc sống của Tô Mặc, có lẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của
cô rất rất nhiều.
Chỉ thấy Tô Mặc nhẹ nhàng thổi thổi chén trà nóng, làn khói
nhẹ khẽ bay lên, chậm rãi nâng hàng mi lên, sau đó....... liếc mắt nhìn thầy chủ
nhiệm một cái, cười nhạt: "Thầy chủ nhiệm, nghe thầy nói những lời này, thật
làm cho tôi thụ sủng nhược kinh"
"Đâu có, đâu có?" Thầy chủ nhiệm lau lau mồ hôi lạnh
trên trán: "Trước đây hoàn toàn không ngờ, thầy Tô lại là......"
"Nhưng mà" Tô Mặc cắt ngang lời thầy chủ nhiệm định
nói: " Không biết cái chuyện topic kia đã được giải quyết chưa?"
"À à......." thầy chủ nhiệm liền mở trang web diễn
đàn của trường học ra: "Cái đó, đã bị gỡ bỏ rồi"
Lâm Thư liếc nhìn về phía máy vi tính, không ngờ cái topic
kia vốn dĩ đã sớm bị đưa lên đầu, lại có thể biến mất không chút dấu vết, nếu
không phải cô ở chỗ ngày nghe thấy rõ ràng, thì vẫn còn cho là đang nằm mơ.
Tô Mặc hài lòng gật đầu: "Làm phiền thầy chủ nhiệm rồi"
"Không dám, không dám" thầy chủ nhiệm cười đến các
nếp nhăn trên trán cũng đều tỉnh dậy, nhìn sắc mặt Tô Mặc có vẻ lạnh nhạt, liều
quay người về phía Lâm Thư: "Học trò Lâm Thư, ngay từ lúc đầu tôi đã biết
em rồi, một người nhân phẩm hay học vấn đều ưu tú, đúng là niềm tự hào của trường
chúng ta"
Lâm Thư yên lặng nhìn thoáng qua thầy chủ chủ nhiệm, một lần
nữa nhớ lại cuộc sống chán trường của mình trong ba năm qua, khẽ chột dạ, không
ngờ lại là niềm tự hào, không trở thành ô danh hổ thẹn đã là may mắn vô cùng,
nay thầy chủ nhiệm nói chuyện này thật sự là càng nói càng thấy vớ vẩn.....
Khóe miệng khẽ giật giật, Lâm Thư thật sự không biết có nên
nhìn về phía thầy chủ nhiệm nở một nụ cười bỉ ổi hay không, rồi nói: "Đó
là niềm vinh hạnh của em". Nhưng mà, thoáng nhìn sắc mặt Tô Mặc, Lâm Thư
liền đem tất cả lời nói nuốt xuống. Chỉ là kín đáo nhìn thầy chủ nhiệm gật đầu
một cái, đón nhận những lời tán dương "dối trá" kia.
Lúc này thấy cả hai phe đều không thể công chiếm, thầy chủ
nhiệm rầu rĩ, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lại tiến đến bên cạnh Tô Mặc:
"Thầy Tô à, thầy xem, chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn, gầy đây
trường học cũng đang cầu hiện nhược khát (Ý như cầu nhân tài giống như nắng hạn
mong mưa), nếu không thầy có thể ở lại đây được không?"
Ở lại? Lâm Thư kinh ngạc nhìn về phía Tô Mặc.
Thầy chủ nhiệm nói như vậy, không phải là Tô Mặc định từ chức
đó chứ? Muốn tạm ngừng nhiệm vụ phá hoại nhân tài trẻ tuổi tổ quốc của anh sao?
Chỉ là, nếu như Tô Mặc thật sự không ở đây nữa, có phải sẽ cảm
thấy rất vắng lặng không?
Hàng lông mi của Tô Mặc khẽ nhíu lại: "Ở lại chẳng phải
sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của trường học sao?"
"Yên tâm đi, tất cả những lời đồn đại sẽ bị bóp chết
ngày từ trong trứng nước" thầy chủ nhiệm xiết chặt tay lại, dõng dạc nói.
Lâm Thư bị lời nói hùng hồn của thầy chủ nhiệm làm trong
lòng khẽ run lên.
"Tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa" Tô Mặc cười
cười, chuyển đề tài.
Thấy thái độ này của Tô Mặc, cuối cùng thầy chủ nhiệm không
thể nói gì thêm, đành nịnh hót gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Về phần Lâm Thư, bị làm cho không hiểu ra sao, nghĩ thế nào
cũng không hiểu được, vốn dĩ bản thân cô tới là để chịu "Trừng phạt",
nhưng bây giờ xem ra lại giống như là đến để nhận khen ngợi vậy. Đãi ngộ này,
thật đúng là khác nhau một trời một vực.
Tô Mặc không ở lại nói chuyện với thầy chủ nhiệm nữa, tạm biệt
xong liền kéo Lâm Thư đi.
Mà thầy chủ nhiệm nhìn Tô Mặc đi xa, thở dài một hơi, nhớ lại
buổi sáng hôm nay lúc hiệu trưởng gọi điện tới, vẫn chột dạ vô cùng, thiếu chút
nữa bản thân đã đuổi Tô Mặc rồi, may mà..... Nếu không thì đã đắc tội lớn với
nhà họ Tô rồi, nế