
cho nên, mới không nói cho các cậu thôi?"
"Đúng rồi, cậu cần phải tiến hành xây dựng hàng rào bảo
vệ cho Tô Mặc, cẩn thận lại bị thọc gậy
bánh xe" Tiết Băng mỉm cười: "Ôi trời, tớ quên mất, tớ còn phải lên
thư viện mượn mấy quyển sách nữa" nói xong, liền xoay người dọn dẹp đồ.
"Không thành vấn đề" Tiếu Đồng, và Liễu Yên Nhiên
cùng giơ tay tạo thế OK, còn Tiết Băng lại đưa lưng về phía Lâm Thư, trầm mặc gật
đầu một cái.
Nói ra điều nặng nề nhất trong lòng, cuối cùng Lâm Thư cảm
thấy mỹ mãn rồi.
Cho nên, khi bắt gặp ánh mắt Tiếu Đồng thoáng liếc qua Tiết
Băng, vẻ mặt khi đó không hề giống như bình thường, nhưng Lâm Thư vẫn như cũ
hoàn toàn không biết gì cả.
************
Kỳ thực tập năm thứ tư bắt đầu, cuối cùng bốn người con gái
trong kỳ túc xá cũng ý thức được, thời gian ở đại học đã không còn bao lâu nữa,
trong khong không khỏi cảm khái
Trong một thời gian dài ở chung, ngày ngày vui đùa chêu trọc,
nói lời ác độc với nhau, bây giờ, lại loáng thoáng ngửi được mùi vị của chia
tay, làm cho người ta không khỏi cảm thấy đau buồn.
Nghĩ như vậy, bốn người lại chung một dòng kích thích, quyết
định đi KTV, trước khi đi thực tập, chuẩn bị ngẩng cao đầu hướng về phía trước.
Tuy giọng Lâm Thư không được hay cho lắm, nhưng cũng có thể
cầm mic hát ba bốn bài, bình thường mỗi một lần hát, mọi người trong ký túc xá
nhị không được ném gối dựa về phía cô: "Nghe đau tai quá, hát nhanh lên,
đưa mic cho tớ"
Nhưng lúc này đây khi cô hát, không ngờ ba người con gái kia
lại phá lệ không hề châm chọc, mà tất cả lại yên tĩnh lắng nghe
Phạm Vĩ Kỳ << Một người như mùa hè, một người như mùa
thu>>
(http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mot-Nguoi-Nh ... y/ZWZDUIUO )
"Lân đầu tiên gặp mặt nhìn bạn rất không thuận mắt,
Ai ngờ sau này lại quan hệ thân thiết như vậy
Chúng ta một người giống mùa hè một người giống mùa thu
Cuối cùng có thể đem mua đông biến thành mùa xuân.
Bạn kéo tôi rời khỏi một cuộc tình phong tuyết.
Tôi cõng bạn chạy khỏi giấc mộng tan vỡ.
Gặp một người sau đó thay đổi toàn bộ cuộc đời.
Thì ra không chỉ có tình yêu mới có cốt truyện
Nếu không phải là bạn thì chắc Tôi không tin tưởng,
Bạn thân so với tình nhân vẫn quyết một lòng.
Cho dù Tôi vội vàng yêu.
Đem bạn ướt lạnh kết băng.
Bạn cũng sẽ không hận Tôi,
Chỉ là mắng Tôi vài câu
Nếu không phải bạn, Tôi chắc sẽ không khẳng định
Bạn thân so với người yêu càng biết lắng nghe.
Tôi ý tại ngôn ngoại
Tôi ác miệng không ác tâm
Tôi không thể rời khỏi Dar¬ling càng không thể rời khỏi bạn
..............."
Hát hát, Lâm Thư lại phát giác khóe mắt ẩm ướt, lau đi,
không biết "Chất lỏng không rõ" này chảy ra từ khi nào. Lại nghiêng đầu
nghìn sang chỗ khác, thì thấy tất cả đều đang rơi lệ
Nhất là Tiết Băng, thần sắc trên mặt rất phức tạp, làm cho
Lâm Thư gần như không phân biệt rõ.
Có thể, lúc chung sống cùng mọi người, không phải là lúc nào
cũng cười, nhưng mà lúc bạn buồn khổ, nhất định mọi người sẽ ở bên cạnh bạn, an
ủi bạn.
Có thể, chúng ta từng có cãi vã, bất mãn với nhau, nhưng mà,
lúc gặp phải người khác coi thường, bạn vẫn luôn là người đầu tiên đứng ra.
Có thể, bạn không phải là người quan trọng nhất trong cuộc đời
của Tôi, nhưng, nhưng mà bạn cũng là người không thể thiếu.
Đây, chính là tình bạn thân thiết.
********
Lúc Tô Mặc gọi điện thoại tới, Tiếu Đồng đang khàn giọng gào
thét <> hận không thể đứng ở trên bàn nhảy múa.
Lâm Thư đứng ở trên hàng lang, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười
điên cuồng truyền ra từ trong phòng.
Tô Mặc ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên là nghe thấy, cười
hỏi: "Bọn em đang ở KTV?"
"Vâng" Lâm Thư vẫn đang chìm đắm trong sự xúc động,
không biết vì sao khi nghe thấy giọng Tô Mặc, chỉ cảm thấy cuộc sống an ổn, năm
tháng yên tĩnh, hoàn mỹ khiến cho người ta cảm giác có dũng khí say
"Chơi vui vẻ, về nhà cẩn thận" Tô Mặc dặn
Có lẽ là trong phút chốc đầu não nóng lên, Lâm Thư thốt lên:
"Nếu không, anh tới đón em đi?" Nếu họ đã biết đến sự tồn tại của Tô
Mặc, thì không việc gì phải giấu giếm trốn tránh nữa.
"Được" Tô Mặc sung sướng đồng ý
Lúc Tô Mặc đột nhiên xuất hiện trong phòng KTV thì không khí
đột nhiên trầm mặc một giây đồng hồ. Sau đó........
Liễu Yên Nhiên và Tiếu Đồng nhanh như chớp thoáng qua:
"thầy Tô...." khiến Lâm Thư rùng mình một cái.
Trò chuyện với nhau thật vui. Bỏ qua thân phận thầy giáo của
Tô Mặc, ba người bọn họ đều là những kẻ phúc hắc bẩm sinh, không hề có cảm giác
xa lạ. Lâm Thư lặng lẽ ngồi ở trên sofa, một nghìn lẻ một lần hối hận để cho mấy
người này tụ họp cùng một chỗ.
Nhìn Tiết Băng lạnh nhạt, Lâm Thư cầm tay Tiết Băng lên nói:
"tiêu băng à, chỉ còn lại mỗi hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau
thôi"
Trong giây lát đó Tiết Băng thu hồi ánh mắt đang đặt trên
người Tô Mặc lại, nhìn chằm chằm Lâm Thư một lúc, sau đó, chậm rãi nói: "ừm"
Cuối cùng, đương nhiên là Lâm Thư bị Tô cầm thú đón về nhà.
Còn ba người kia, vừa hâm mộ ghen ghét nhìn chằm chằm Lâm Thư, vừa không thể
làm gì khác hơn là trở về ký túc xá.
Cuộc sống tốt đeph như vậy - Lâm Thư không khỏi