
o! Ngày thường ngay cả lúc mua cánh nhỏ (BVS đó mọi
người) cô cũng phải giấu giấu giếm giếm, chứ đừng nói đến việc chọn lựa bao cao
su.
Xiết chặt nắm tay, Lâm Thư nhắm mắt, tiện tay cầm bừa một hộp
siêu mỏng đưa cho Tô Mặc: "Đi nhanh đi"
Không ngờ, Tô Mặc cười càng vui vẻ hơn: "Tiểu Thư, lâu
như vậy rồi mà em vẫn không biết cỡ của anh, anh thực sự rất đau lòng, xem ra,
anh vẫn phải cố gắng thêm mới được"
Lâm Thư càng ngượng ngùng hơn, Tô Mặc, cho dù anh có muốn
trêu đùa, thì cũng nên tùy từng trường hợp tùy từng lúc chứ?
Ánh mắt lấp lánh của một nhân viên tiếp thị Durex đang nhìn
về phía này rồi!
Lâm Thư che mặt, đơn giản cầm lấy cái hộp cỡ lớn nhất đưa
cho Tô Mặc, khốn kiếp
Tô Mặc cười cười xoa đầu Lâm Thư: "Anh biết trong lòng
em suy nghĩ cái gì, nhưng mà, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa"
Vì sao cô luôn luôn gặp cảnh ngộ bất hạnh như vậy chứ?
Khó khăn lắm mới cầm được một hộp Durex khiến cho Tô Mặc hài
lòng, Lâm Thư lệ rơi đầy mặt xoay người đang chuẩn bị chạy trốn, không ngờ, ngẩng
đầu lên......
Gặp được người quen!
Chính là Thẩm Thần Triệt đang ngậm túi sữa chua, sững sờ
nhìn Lâm Thư và Tô Mặc, dường như có chút phản ứng không kịp
Thật sự trong lòng Lâm Thư có cảm giác muốn đâm đầu vào tường!
Cái gì gọi là thông minh bị thông minh hại, xem như lần này cô đã thấu hiểu sâu
sắc. Sớm biết như thế nào, tội gì phải đi đường xa chạy tới cái siêu thị này.
"Ưm....." Thẩm Thần Triệt trêu ghẹo mãi thành thói
quen, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Mặc, giống như bừng tỉnh đại ngộ:
"Tôi nhớ rồi, Tiểu Thư, thì ra bạn trai cậu là....."
Lâm Thư nhào lên, che miệng Thẩm Thần Triệt lại
Đi theo lăn lộn cùng Thẩm Thần Triệt một thời gian, làm sao
Lâm Thư có thể không hiểu cái bản tính hiểm độc bẩm sinh của cậu ta? Không chừng
đã nói ra một câu nghẹn chết người! Hơn nữa, trước mặt quần chúng nhân dân, cô
cũng không muốn gây ra sự tình bất ngờ gì
Tô Mặc nhìn một chút, trong lúc đó khoảng cách giữa hai người
phái đã ít hơn hai thước (1 thước = 0,33m), càng thêm tiếp xúc da thịt. Không
nói hai lời, liền kéo Lâm Thư lại bên cạnh
Lâm Thư oán hận liếc nhìn Tô Mặc, cõi lòng lại đầy mong chờ
nhìn Thẩm Thần Triệt, trong ánh mắt tràn đầy: "Tiểu Thẩm à, giữa chúng ta
cũng có giao tình, cậu trăm nghìn lần đừng nói ra bên ngoài"
Thẩm Thần Triệt ngơ ngác hút mất hơi sữa chua, lắc lắc, phát
hiện đã hết rồi, nhìn về phía Lâm Thư
"Được, tôi biết rồi" Lâm Thư nhìn trời.
Chạy đến chỗ khu thực phẩm cầm nguyên một hộp sữa chua thả
vào trong giỏ mua đồ. Lúc này Thẩm Thần Triệt mới hài lòng gật đầu một cái
Đợi đến lúc Tô Mặc và Lâm Thư tính tiền xong. Thẩm Thần Triệt
ôm sữa chua đến, ghé sát bên tai Lâm Thư nhẹ nhàng nói một câu: "Hôm nay,
cái gì tôi cũng không có nhìn thấy" sau đó thở hổn hển chạy....
Lâm Thư nhìn bóng lưng Thẩm Thần Triệt, thở dài một cái, Tiểu
Thẩm à, sau này lúc theo đuổi con gái nhà người ta trăm nghìn lần cậu phải duy
trì vẻ mặt lạnh lùng đó, đừng có bộc lộ bản chất thật ra ngoài! Nếu không, thật
sự không biết đến khi nào thì mới có thể "Gả" cậu ra ngoài.
Còn Tô Mặc, vỗn dĩ lúc đầu vẫn phòng bị Thẩm Thần Triệt, lúc
này tất cả những lời nói độc ác nham hiểm đều rơi vào trạng thái vô lực.
Trên thế giới này, luôn luôn có những sinh vật khiến cho người
ta không thể nào giải thích nổi
**********
Sau khi mấy ngày nghỉ hè cuối cùng kết thúc, rốt cuộc những
ngày tháng tốt đẹp của Lâm Thư cũng chấm dứt.
Trong một ngày nào đó, trời trong nắng ấm, Lâm Thư nằm ở
trên chiếc giường thật lớn cùng với chiếc điều hòa không khí mát lạnh, vô cùng
thảnh thơi, đột nhiên điện thoại di động kêu một tiếng "Tít", một tin
nhắn đến, Lâm Thư cầm điện thoại lên, là Liễu Yên Nhiên: "Em gái à, nếu
như lúc này em còn đang nằm ở trên giường, làm ruồi nuôi dưỡng, vậy thì chị đây
thông báo với em một tin, hi vọng sẽ không làm cho em rơi xuống giường. Cưng à,
em có nhớ ngoài trừ việc thi lại ra thì vẫn còn phải làm luận văn không?"
"Bụp, bụp....."
Tô Mặc nghe thấy tiếng động, liền chạy ra, chỉ nhìn thấy máy
vi tính đang mở đặt ở trên giường, còn Lâm Thư thì.....
Mặt xám mày tro leo từ dưới đất leo lên, ánh mắt rực lửa, gắt
gao nhìn chằm chằm Tô Mặc: "Khốn kiếp! Tất cả đều tại anh!"
Mặc dù Tô Mặc ra sức kéo lâm thư lên, nhưng Lâm Thư cũng
không thể nào hài lòng với phản ứng của anh. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống bi kịch
này của cô là do một tay anh tạo nên, Lâm Thư liền nổi giận, hận không thể ném
anh bay đến sao hỏa.
Lâm Thư dũng cảm đưa ra bước đầu tiên - Quay trở về nhà.
Không phải là Tô Mặc không ngăn cản qua: "Ôn thi lại và
làm luận văn, anh đều có thể giúp em mà, nếu không dựa vào trình độ của em, ngộ
nhỡ lại...."
Không để Tô Mặc nói xong, Lâm Thư hung hăng trợn trừng mắt,
càng kiên quyết về nhà.
"Nếu em ở lại đây, buổi tối anh có thể để cho em tập
trung học hành được không?"
Tô Mặc: .......do dự lại do dự, nhìn thấy mà không ăn được
so với việc thấy vật nhớ người, thì quả thực không biết tàn nhẫn hơn gấp bao
nhiêu lần.
Cuối cùng, Tô cầm thú vẫn bị