
u trong cuộc sống của Lâm Thư.
"Xin lỗi, tôi và Tiểu Thư phải đi trước" Tô Mặc
không muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa, giống như khỉ trong vườn thí bị người ta
quan sát vậy, những ánh mắt ở đây thật sự khiến cho con người ta không thoải
mái
"Sao anh lại tới đây?" lúc Lâm Thư bị Tô Mặc kéo về
nhà, vẫn chưa kịp có phản ứng. Nhớ tới vẻ mặt ruồi bọ của Trang Hiểu Hàm, lại
kìm lòng không được bật cười.
"Gọi điện thoại, cảm thấy em không có ở nhà, hơn nữa,
còn ném điện thoại di động ở trên tủ giầy, cho nên đến nhà em...."
Lâm Thư giật mình nhớ lại, trước lúc đi họp lớp, bà Thi gọi
điện thoại bảo cô về nhà ăn cơm, lúc đó cô đang bận ra cửa, vội vã khai báo đôi
ba câu về việc đi họp lớp, lúc đi ra cửa, thì điện thoại cũng quên mang.
*******
Trở lại nhà Tô Mặc,
Lâm Thư xoa xoa cái mặt bị đông cướng của mình, nhào tới cái
lưng dày ấm của Bánh Bao, ai oán: "Đúng là, không phải ai cũng có thể giả
bộ thanh cao được, mệt chết đi được...."
"Vậy sao em còn đi họp lớp làm gì?" Tô Mặc lạnh
lùng ném ra một câu.
Ai ôi, tức giận sao?
Lâm Thư cười híp mắt nhào vào đôi má Tô Mặc, bị Tô Mặc nhanh
chóng tránh khỏi, ánh mắt rầm rầm quét qua, Lâm Thư đột nhiên nghĩ đến "Vừa
tức vừa giận", liền rùng mình một cái.
"Không phải là em có ý nghĩ dẫu lìa ngỏ ý vấn vương tơ
lòng đâu" Lâm Thư yếu ớt giải thích.
Tô Mặc đánh giá cô trên dưới vài giây: "Chỉ với năng lực
chiến đấu này của em, còn không bị lăn qua lộn lại sao?"
"Không phải là anh đã đến rồi đó sao?" Lâm Thư cười
cười lấy lòng cọ xát vào Tô Mặc
"Hừ" Tô Mặc lười đôi co với cô, giọng nói bắt đầu
chua chua: "Không phải là vì Trác Dịch sao?"
"Cũng có một chút liên quan đến cậu ta...." Lâm
Thư gật đầu, rất dũng cảm nói, không hề để ý tới ánh mắt u ám của Tô Mặc.
"Lần trước khi thấy cậu ta, thì loáng thoáng cảm thấy
có chút lạnh nhạt, muốn kiểm chứng lại một lần, có phải em đã sắp quên cậu ấy rồi
hay không"
Nghe "lời nói thật" của Lâm Thư xong, vẻ mặt tái
nhợt của Tô Mặc dần dần trở lại bình thường, giọng nói cũng trở nên dịu dàng
hơn: "Có anh ở đây, tất nhiên em sẽ quên được cậu ta"
Thật đúng là da mặt dày, em đại diện toàn bộ nhân loại khinh
bỉ anh. trên đầu Lâm Thư đầu đầy vạch đen.
Đối với Lâm Thư mà nói, Trang Hiểu Hàm này cũng thật choáng
nha, mặc dù khiến cho trong lòng cô có một chút khó chịu, nhưng cũng không còn ảnh
hưởng lớn như nữa; về phần Trác Dịch, bây giờ nghĩ lại, cảm giác cố chấp khi đó
đã sớm không còn nữa rồi. Nói trắng ra là, chuyện cũ như khói, gió thổi liền
bay.
Thật ra thì, nguyên nhân chủ yếu là vì tên Tô Mặc cầm thú
kia ngày nào cũng đều dính lấy bên cạnh.
Tô Mặc lấy nguyên tắc "Phải làm cho mọi dấu vết của
Trác Dịch đều biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Lâm Thư", động một tí
liền kéo Lâm Thư mặc sức tưởng tượng về tương lai tốt đẹp, tốt nghiệp kết hôn,
ba năm sinh con, năm năm hai đứa, Lâm Thư nghe thấy như vậy trong lòng run rẩy
từng hồi.
Nói đùa gì chứ, cô chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi, nhưng Tô
Mặc đã sắp xếp xong xuôi cho cô cuộc sống của một "Thiếu phụ luống tuổi có
chồng", nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Nhưng mà, dáng vẻ Tô Mặc hoàn toàn không giống như là nói
đùa, ngược lại anh lại có vẻ như đang dốc sức suy tính cho tương lai.
Vì vậy, cho dù Lâm Thư thực sự có can đảm nhớ Trác Dịch đi nữa,
thì giờ phút này các tế bào não của cô cũng không còn rảnh rỗi để nhớ nhung nữa
rồi.
Tô Mặc dốc sức như vậy kết quả là..... một ngày nào đó, Tô Mặc
đang vui mừng, đưa tay vuốt ve cái má trắng mị như bột mì kia, cảm giác khá tốt,
đang chuẩn bị một hơi ăn xuống bụng, kết quả, mở ngăn kéo ra, vừa thấy.....
Cái đồ vật quan trọng kia, dùng hết rồi.
Đối với việc này Tô Mặc giải thích là, hai người trẻ tuổi
nhiệt huyết, khó tránh khỏi quá sung sức, tự nhiên, việc kia cũng làm nhiều hơn
một chút.
Còn câu trả lời của Lâm Thư đối với việc này lại là, tên cầm
thú kia! Sắc lang! Nói xong, chống cái eo đai nhức, nước mắt đầy mặt.
Đồ kia dùng hết rồi, phải đi mua.
Trước đó mấy ngày, loại chuyện này thực sự là mất hết cả mặt
mũi, luôn luôn là Tô Mặc đi làm. Nhưng lúc này Tô Mặc lại sống chết không chịu
đi một mình, mà cường bạo kéo Lâm Thư ra cửa, hoa mỹ nói: Một hồi sinh, nhị hồi
thục (ý là lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen)
Vốn dĩ Tô Mặc tính sau khi xuống siêu thị Gia Nhạc Phúc ở dưới
lầu mua xong trở về tiếp tục hoàn thành chuyện vừa bị cắt ngang, nhưng mà, dưới
yêu cầu mãnh của Lâm Thư, Tô Mặc không thể không đi tới một siêu thị khác cách
xa chỗ hai người.
Nếu không phải Tô Mặc cương quyết kéo đi, Lâm Thư chỉ hận
không thể cách xa anh 3, 4 mét, bỏ tay cô ra cầm lấy Durex lên (một hãng sản xuất
bao cao su nổi tiếng), lựa chọn kiểu dáng, lại còn mỉm cười bỉ ổi hỏi cô:
"Thích vị ô mai hay là vị chocolate?"
Nhưng cái người quỷ súc Tô Mặc kia, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng nõn nà đang xấu hổ của Lâm Thư, trong lòng vô cùng vui vẻ, càng không thể
nào dễ dàng buông tay, thậm chí còn cúi đầu, buồn cười: "Em nhất định phải
chọn, nếu không em sẽ phải trả tiền"
Nói đùa sa