
Một tiếng ra lệnh của y tá, bế con gái ầm ĩ không thôi lên, anh vội rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nghị đi vào bệnh viện.
“Người có khó chịu, bụng có đau không?” Nhíu mày lại, anh dùng tiếng nói dịu nhẹ hỏi Hiểu Văn.
Hiểu Văn vẫn nhìn theo Hạ Nghị không rời, bây giờ mở đôi mắt to, cảnh giác
nhìn nhất cử nhất động của họ, thấy Thụy Thụy là một cảnh sát nhỏ, trong lòng sinh ra sợ hãi.
“Anh Nghị, anh, đừng đưa Thụy Thụy lại đây nữa, được không?” Con rất quan trọng với cô, con là món quà lớn nhất anh ban cho cô, cô không thể để con xảy ra chuyện gì được.
Hạ Nghị nhăn mày. Trên thực tế, đêm qua anh cũng tính trả Thụy Thụy lại cho Tống Dư Vấn,
nhưng Thụy Thụy khóc quá lợi hại, cách khóc kia như là bị vứt bỏ, làm
cho anh thật sự không đành lòng.
“Thụy Thụy là con gái anh, chờ em sinh con rồi, bọn nó là chị em, về sau mọi người sẽ thành người một nhà.” Anh cười gượng ép.
Anh không thích có người ghét con gái anh.
“Anh Nghị, là nó cố ý, nó rất xấu, cố tình làm đổ bàn cờ, cố ý đá viên thủy
tinh đến chân em…” Hiểu Văn cảm thấy rất sợ hãi, nhỏ đứa con như thế,
sao lại có tâm tư ác độc đến vậy? Nếu lúc ấy không phải anh đỡ lấy cô
đúng lúc, chỉ sợ hậu quả thật sự đã không thể tưởng tượng nổi.
“Thụy Thụy mới năm tuổi, em đừng nghĩ con bé đáng sợ như thế được không?” Anh không nhịn được cắt ngang.
Trên đường trở về, anh đã hỏi Thụy Thụy mấy bận, nhưng Thụy Thụy một mực chắc chắn chỉ là vô ý mà thôi.
Vừa nói xong, anh liền phát hiện mình đã nói sai rồi. Bởi vì, sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt như tờ giấy.
“Anh, anh không tin em?” Môi Hiểu Văn run rẩy.
Anh lặng im. Không phải không tin, anh chỉ có thể chất vấn con gái, bởi vì
đó là con gái của anh, muốn đánh anh cũng không thể ra tay, nhưng Hiểu
Văn lại không hiểu! Anh không thể để bất kỳ ai tùy ý phê phán con gái
anh! Đây là tâm lý ích kỷ mà bình thường của người làm cha mẹ bảo vệ con gái mình.
Nét mặt im lặng của anh làm Hiểu Văn cảm thấy mình bị tổn
thương đến tận tâm can. Đặc biệt, Thụy Thụy đứng ở phía sau anh, còn ra
vẻ vô cùng hả hê.
“Em muốn xuất viện, anh làm thủ tục xuất viện giúp em đi.” Cô nhắm mắt, nén nước mắt lại.
“Ừ, được rồi.” Anh đứng dậy.
Buổi sáng, người da mặt vẫn dày như anh khi đối mặt với nhân viên ở đây cũng thấy lúng túng, huống chi là da mặt mỏng như Hiểu Văn. Đêm qua bị Thụy
Thụy làm loạn, phòng bệnh này thật không thể ở nữa. Anh đi ra ngoài
phòng bệnh, nhưng không phát hiện gương mặt xinh đẹp phía sau vẫn đau
đớn nhìn theo anh.
Anh không tin cô. Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh
vẫn lựa chọn tin con gái. Đây chính là đả kích trí mạng với Hiểu Văn. Mà Thụy Thụy tiếp tục không rời ba một tấc, thậm chí còn không quên hung
hăng làm mặt quỷ với cô. Làm cho Hiểu Văn run rẩy một trận.
Cô và Thụy Thụy, không thể vui vẻ ở chung.
Anh đến phòng bác sỹ làm thủ tục xuất viện, căn cứ theo yêu cầu của bác sỹ, anh ký vào “Đơn tự nguyện xuất viện và tự chịu hậu quả” rồi, cũng ký
cái tên duy nhất của mình trong gia đình xuống.
“Hạ Nghị, cái tên
rất quen nhỉ.” Bác sĩ chau mày, khi anh nắm tay con gái chuyển bị rời
đi, cuối cùng bác sỹ cũng thử hỏi một câu: “Không phải anh là chồng Tống Dư Vấn chứ?”
Anh ngây ngẩn cả người.
“Tống Dư Vấn là mẹ cháu!” Nghe thấy chú bác sỹ nhắc đến tên mẹ, Thụy Thụy lập tức trả lời.
Anh còn đang giật mình ngẩn ngơ, làm sao bác sĩ lại biết Tống Dư Vấn? Bây
giờ bác sĩ đều lợi hại thế à, biết là tình ngoài giá thú rồi, lập tức
rảnh đến mức có thể đi tra tên vợ chính thức? Đây không thể chứ.
Ánh
mắt bác sỹ rét lạnh lại có phần quái dị, chỉ là không tiện nói nhiều
trước đứa bé mở to hai mắt hồn nhiên “Đợi lát nữa anh làm xong thủ tục
chuyển viện cho bệnh nhân, đến văn phòng tôi một mình, tôi và anh có
chuyện cần nói!” Giọng điệu bác sỹ lạnh lùng dặn dò.
Sau lần thứ hai
Tống Dư Vấn được đưa vào bệnh viện, tất cả mọi người đều nghi ngờ cô bị
ngược đãi đến sảy thai, lúc ấy, họ muốn kéo người đàn ông đưa cô đến
viện tới đồn cảnh sát, về sau Tống Dư Vấn giải thích mới biết, chồng cô
là một người khác.
Người đàn ông tạm thời giả mạo Hạ Nghị kia, khi ký ở phòng cấp cứu khẩn cấp cũng đề hai chữ “Hạ Nghị” để tránh sau này xảy ra tranh cãi, một tên hai người ký, phải chỉnh lại.
Anh nghi ngờ gật đầu. Nhưng sau khi làm xong thủ tục xuất viện, anh về phòng bệnh lại
phát hiện bên trong là vườn không nhà trống. Anh vội vàng giữ lấy cô y
tá hỏi, cô y tá lạnh nhạt nói cho anh, bệnh nhân đã xuất viện trước.
Hiểu Văn biến mất. Trên tấm ga màu trắng, có một bức ảnh và tờ giấy. Anh
nghiêm mặt tiến lên cẩm bức ảnh kia. Đó là tấm ảnh của cô mà anh vẫn cất trong ví da của mình, là thời thanh xuân đẹp nhất của cô, là tình yêu
trong hồi ức ngọt ngào.
Anh cầm lấy tờ giấy.
Em muốn cho anh tất
cả những gì em có, nhưng em lại chỉ khiến anh khó xử, vậy thì lựa chọn
của em nên là bỏ đi. Cảm ơn anh đã yêu em, nếu còn gặp lại nhau thì đó
chính là số mệnh, vậy nếu hữu duyên gặp lại, chúng ta sẽ không để ý gì
nữa, chỉ giữ chặt tay người còn lại được không anh? Em không trách anh,
bởi lẽ, em yêu anh.
Từng câu từng chữ,