Một Phần Trái Tim

Một Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326594

Bình chọn: 7.00/10/659 lượt.

đi!” Tống Dư Vấn quát con gái.

Thụy Thụy không hề bị ảnh hưởng vẫn làm ầm ĩ, khiến cô và bác sĩ Triệu cũng xấu hổ vạn phần.

Hạ Nghị ngừng xe, cảm thấy buồn cười, “Hạ phu nhân, xin hỏi, đây là cô

đang mắng con gái sao?” Giọng điệu Hạ phu nhân rõ ràng không tốt, nhưng

mà tiếng nói lại có vẻ không phải.

Tống Dư Vấn từ từ ngước mắt, mắt lạnh đã dừng lại ở bóng hình đẹp đẽ tựa vào xe xem náo nhiệt.

“Anh mua hải sản, hải sản lớn!” Anh nhấc vài túi to trong tay lên cao.

Ở chợ rau không mua được đồ tươi, anh rất đơn giản, lái thẳng xe đến chợ

hải sản, quét hết hải sản có chữ “to” đến đây. Đương nhiên anh mua nó

cũng không rẻ.

“Oa, ba, mực ống lớn ha, tôm sú cũng to, cá hồng lớn

quá, cua hổ cũng bự…” Thụy Thụy nhấn mạnh dùng vài chữ “to”, biểu hiện

khá vừa lòng.

Đương nhiên, anh mua đồ này không rẻ mà.

“Bác sĩ

Triệu, hay ở lại dùng cơm đi?” Tống Dư Vấn cũng không thèm nhìn tới Hạ

Nghị, dưới loại tình huống này, để tránh cho Triệu Sĩ Thành xấu hổ, nhẹ

giọng mời anh.

Thấy cô đứng ở cửa một lúc, bác sĩ đã dặn, sức khỏe bây giờ của cô không thích hợp đứng lâu hay lao động nặng.

“Vâng.” Tuy rất ghét ông chồng đáng trách của cô, nhưng Triệu Sĩ Thành vẫn gật đầu.

Hai người cùng vào nhà. Với sự lãnh đạm và coi thường của cô, Hạ Nghị xấu

hổ nhíu mày. Thực hiển nhiên, anh bị gạt bỏ không được hoan nghênh, hơn

nữa, là xuất phát từ thật lòng, tính tình Tống Dư Vấn ngang ngạnh, còn

làm ra dáng vẻ không muốn đón chào kia nữa.

“Ba, không phải ba lại

làm sai chuyện gì chứ? Cho nên lần này mẹ không khóa cửa đuổi ba ra

ngoài nữa, mà trực tiếp chuyển đi luôn?” Thụy Thụy kéo anh xuống lặng lẽ thì thầm với anh.

Thụy Thụy có quan sát qua, tình huống lần này dường như nghiêm trọng hơn lần trước đó.

Anh mất tự nhiên, “Là…” Thế giới người lớn phức tạp, anh thật sự không thể đối diện với con gái.

Chẳng lẽ anh nói cho con gái, thật ra anh căn bản không yêu mẹ nó?

“Nhận sai đi, tranh thủ đón con về nhà sớm nữa!” Thụy Thụy vỗ đầu anh.

Cơ hội đã tạo cho ba, có nắm chắc không, phải xem ba có đủ thông minh không.

“…” Anh nên nói như thế nào? Nói mình rất cảm động? Tuy Hạ phu nhân không

để sắc mặt hòa nhã cho anh xem, làm anh rất xấu hổ, nhưng anh vẫn rất

cảm kích con gái.

“Bảo bối, ba yêu con nhất!” Dưới ban ngày rõ ràng,

anh hôn lên khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của con gái, làm Thụy Thụy cười

khanh khách không ngừng.

Dư Vấn vào phòng đứng cạnh cửa sổ, mắt lạnh nhìn một màn này.

“Thụy Thụy rất thích anh ấy, cho dù rất nhiều lúc, anh ấy không đủ tư cách

làm ba.” Nhưng con gái đi đến đâu cũng luôn tự hào về ba.

“Tôi cũng thấy thế.” Triệu Sĩ Thành gật đầu.

Thụy Thụy đề phòng những việc kia, anh cũng cảm nhận được.

“Cho nên, chuyện anh ấy đã làm, tôi không biết nên mở lời với Thụy Thụy thế nào.” Con gái là nhược điểm trí mạng của cô.

Triệu Sĩ Thành đột nhiên cảm thấy ngực rất buồn, “Vậy là cô chuẩn bị…” Vì con gái, tiếp tục đi cùng Hạ Nghị?

“Bác sĩ Triệu, tôi muốn di dân.” Lời của cô, làm cho Triệu Sĩ Thành chấn động.

“Chỉ cần bỏ ra 50 đến 100 vạn đô là có thể di dân đến Mỹ, tôi chuẩn bị

thuyết phục ba tôi, mở thị trường ở hải ngoại, tôi sẽ phụ trách việc

này.” Dù sao cả đời cô vất vả quen rồi, chỉ cần cô tự nguyện, ba nhất

định sẽ tán thành đồng ý, giơ tay hoan nghênh.

“Nhưng tôi có hơi lo

lắng, tôi chưa quen thị trường Mỹ, hơn nữa hoàn cảnh cũng khác lạ để

Thụy Thụy trưởng thành, tôi muốn điều tra cẩn thận, có lẽ nên xem qua tư liệu của vài quốc gia nữa…” Cô làm việc luôn lo lắng chu toàn.

Trái tim Triệu Sĩ Thành nháy mắt liền rơi xuống đáy cốc. Thì ra cô chuẩn bị đi.

“Cứ thế để từ nay về sau anh ta không gặp được con gái nữa, có phải rất tàn nhẫn không?” Anh nhíu mày.

Cô cười lạnh lùng, “Anh ấy không phải rất nhanh sẽ có một cốt nhục khác

sao? Dù là anh ấy hay Thụy Thụy, chỉ cần có khoảng cách, có cuộc sống

mới, có lẽ cũng sẽ quên đối phương rất nhanh! Thụy Thụy là con gái của

mình tôi, tôi không hề cảm thấy mình quá đáng.” Nhắm mắt làm ngơ, có lẽ

mang con gái cùng biến mất là cách tốt nhất ngăn tình cảm ba và con gái

của họ.

Chuyện anh đã làm cô không thể để Thụy Thụy biết, không thể làm tổn thương con gái.

Hạ Nghị và Thụy Thụy mỗi người một tay cầm đồ ăn, tay nắm tay đi vào. Dư

Vấn vội kéo tay Triệu Sĩ Thành, ý bảo đối phương giữ bí mật giúp cô. Hạ

Nghị vừa vào cửa, chỉ thấy một màn này.

“Hạ phu nhân, hình như tình cảm của cô với anh bạn này không tồi nhỉ!” Anh che giấu cảm xúc khó chịu, cười như không.

Cô lạnh lùng không nói một tiếng.

“Vị tiên sinh này nên xưng hô thế nào?” Hạ Nghị giơ lên nụ cười tự nhiên, buông tay con gái ra, hào phóng bắt tay với anh.

Nếu không phải anh đuối lý trước, anh đã sớm đánh đối phương rồi.

“Triệu Sĩ Thành.” Triệu Sĩ Thành mím môi, miễn cưỡng nhạt nhẽo nắm tay anh một chút, nhưng lập tức buông ra, bởi vì có bài xích rất lớn trong nội tâm.

Triệu Sĩ Thành? Ba chữ này hình như có chút quen, nhưng Hạ Nghị không nghĩ ra đã nghe thấy ở đâu.

“Tôi là Hạ Nghị, chồng của Tống Dư Vấn.” Nói xong, anh đã muốn ôm vai Tống

Dư Vấn biểu thị chủ quyền công khai,


Old school Easter eggs.