
quá chuyên tâm vào chuyện gì đó.” Anh nhún nhún vai,
hơn nữa, da mặt vô cùng dày đưa một phần cua hổ cho cô, còn cố ý bày vết thương ra: ““Hạ phu nhân, anh bị thương!”
Ngày trước khi nói chuyện
yêu đương, có một lần gặp phải vị khách hành biến thái cực kỳ xảo quyệt, vài lần bàn chuyện cũng không xong, đối phương còn có ý đồ sờ trộm mông nhân viên nữ ở công ty họ, kết quả, Hạ Nghị quyết tâm, vứt thẳng hợp
đồng vào sọt rác, rồi đánh cho tên khách kia thành đầu heo. Đương nhiên, chính anh cũng bị thương, ngày đó, khi Dư Vấn giúp anh băng vết thương ở mu bàn tay, cô đặc biệt tức giận, giận đến cố ý buộc chặt cho anh thật
đau.
Hôm nay, nếu cô còn tức giận, anh sẽ để cô tiếp tục phát tiết
với vết thương của mình. Nhưng mà lúc này, cô lãnh đạm chẳng thèm chú ý
đến vết thương anh đưa đến và con cua hổ kia.
“Anh đi ra ngoài dùm, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô nằm xuống, kéo chăn đắp lên, lạnh lùng đưa lưng về phía anh.
“Tống Dư Vấn, chúng ta nói chuyện, được không?” Anh cúi người đưa tay kéo cô.
Cô rốt cuộc muốn thế nào? Không ầm ĩ không náo loạn, nhưng lại coi anh
thấp hơn cả không khí, cách này làm người ta cảm thấy không chịu nổi.
Đương nhiên, anh hoàn toàn quên, mình cũng coi cô như không khí đã nhiều năm.
“Tay em làm sao vậy?” Nhưng vừa mới chạm vào lòng bàn tay cô,
anh liền hoảng hốt, vội vàng cầm lấy tay cô, xem xét lập tức phát hiện,
trong lòng bàn tay cô có rất nhiều vết sẹo chưa lành.
Anh đột nhiên
nhớ đến chiếc BMW bị bỏ ở bên đường kia, từ ngày hôm qua đến bây giờ anh vẫn chỉ nghĩ là cô bình an, trực tiếp bỏ qua chuyện chiếc xe mà oán
giận. Nhưng thì ra mọi chuyện không đơn giản như thế?
Cô lãnh đạm rút tay mình về, biểu tình chán ghét rõ ràng đến thế.
“Tống Dư Vấn, không phải đúng như cảnh sát nghi ngờ, em gặp cướp chứ?” Anh rất nghi ngờ.
Nhưng có người gặp tai nạn rồi vẫn bình tĩnh như cô sao? Không phải là một
đoạn thời gian sẽ không thể điều chỉnh tâm lý, hoặc là thần hồn nát thần tính? Mà dáng vẻ bình tĩnh của Tống Dư Vấn hoàn toàn không giống như
thế.
Cô chẳng thèm trả lời vấn đề của anh, bởi bây giờ, tất cả mọi chuyện không cần thiết để anh biết nữa.
“Em gặp cướp thật ư? Còn bị thương nữa?” Cô không cho anh đáp án, anh chỉ có thể tự mình suy đoán.
“Hạ Nghị, không liên quan đến chuyện của anh!” Cô rất lạnh.
Bởi những thứ giặc cướp kia lấy của cô chỉ là tiền tài và sức khỏe mà thôi, nhưng những chuyện anh đã làm lại là vết thương vô hình mà trí mạng.
Không liên quan đến chuyện của anh.
Một câu hờ hững khiến anh nổi giận: “Tống Dư Vấn, em có biết không, rất
nhiều lúc kiên cường của em làm người ta thấy rất đáng sợ? Em có thể
đừng luôn độc lập kiên cường như thế được không? Thỉnh thoảng dựa vào
đàn ông một chút thì sẽ chết sao? Em có thể để đàn ông có cảm giác tồn
tại một tẹo không?” Anh là chồng cô, cô không thể dịu dàng một chút,
thỉnh thoảng dựa vào anh ư?
Chỉ trích của anh khiến cô bật cười.
“Tôi dựa vào một chút đàn ông sẽ chết? Tôi dựa vào ai, anh à?” Cô nói ngược lại anh.
Nếu cô dựa vào anh, sáng sớm nay trời đã sập, cô đã sớm tan vỡ vì anh rồi.
Anh bị nghẹn.
“Hạ phu nhân, em quá vĩ đại, tôi không đáng để em dựa vào!” Anh dùng lực vỗ tay, bội phục chết cô.
Một hơi nghẹn ở ngực, nửa vời, phun không được, nuốt không xuống.
Không khí giằng co.
Tống Dư Vấn rất thẳng lưng, vẫn không thèm nhìn anh. Tính tình cô rất quật
cường, tính tình cô rất cứng rắn, nhưng lại cho cô một người chồng không thể chịu nổi như thế, bảo cô buông kiêu ngạo của mình thế nào đây!
Không, cô không thể!
“Tôi không đáng để em dựa vào, cho nên, em chuẩn bị đi tìm gã đàn ông khác dựa vào hả?” Trong mắt anh hiện lên giọng mỉa mai, “Là bác sĩ Triệu kia? Bây giờ bác sĩ nhiều thời gian nhỉ, phục vụ
chu đáo như vậy, công việc cũng rảnh thế, còn tự mình tới tận nhà tiêm
thuốc? Thụy Thụy nói hai người sờ tới sờ lui là ý gì? Không biết trước
mặt con gái, hành vi của cô quá kiêu ngạo, không biết thu bớt đi sao?”
Ít nhất anh cũng không để Thụy Thụy biết sự tồn tại của Hiểu Văn! Anh
nhớ rõ, ý cô nói là, anh có Hiểu Văn, cô cũng phải quanh minh chính đại
có bác sĩ Triệu?
Vừa rồi, dáng vẻ cô vỗ tay Triệu Sĩ Thành, rõ ràng hai người rất ăn ý, giống như có vô hạn bí mật, đó khiến anh… khó chịu.
Đối mặt với chất vấn liên tục của anh, Dư Vấn chỉ cảm thấy rất buồn cười, lòng càng rét lạnh.
“Anh có thể vũ nhục tôi, nhưng xin đừng vũ nhục bác sĩ Triệu! Đặc biệt, khi
anh làm chuyện vô sỉ như thế với Đỗ Hiểu Văn, đã cho người khác cuộc
sống nhục nhã như thế, vì sao anh còn có thể dùng lý lẽ như thế giội
nước bẩn lên đầu bác sĩ Triệu?” Cô nói rất lạnh.
Quả nhiên. Cuối cùng cũng chứng thật thân phận của Triệu Sĩ Thành, ngực Hạ Nghị có năm vị
chua xót. Con mẹ nó, anh rất xin lỗi cái gã đàn ông kia, nhưng anh làm
vợ chưa cưới của người ta, không có nghĩa là hoan nghênh người khác tới
làm vợ anh nhé!
“Hai người làm bạn từ khi nào?” Nói cách khác, là anh bắt đầu bị theo dõi lại từ lúc nào? Anh nghĩ mình đã trốn rất kỹ, số
điện thoại cũng dùng cái khác, thì ra kết quả vẫn là không tránh khỏi
đôi mắt