
ôi đã nghĩ kỹ rồi.” Anh sẽ không ly hôn, mọi chuyện anh lo lắng đều là cho con gái bảo bối của anh.
Tống Dư Vấn đã thắng, cô thua rồi.
Cúp điện thoại, cô rút ảnh của Thụy Thụy ra, muốn khắc dáng vẻ của Thụy
Thụy ở trong óc, nhắc nhở mình mọi lúc, Tống Dư Vấn có đứa con này làm
lợi thế, cô và anh mãi mãi là không thể. Tống Dư Vấn đã nói, cô ta sẽ
rời đi, chờ khi Thụy Thụy tròn 16 tuổi, cô ta sẽ chúc phúc cho họ, Hạ
Nghị chắc cũng nghĩ như thế rồi! Mà cô chỉ có thể mang theo con mình,
giả vờ kiên cường bỏ đi một mình, nhưng…
Dưới bức ảnh của Thụy Thụy, cất rất kỹ, lại là bức ảnh của cô. Rưng nước mắt, cô nở nụ cười. Có lẽ như thế là đủ rồi.
…
“Mẹ, ba không cần con nữa.” Thụy Thụy ngồi cạnh ghế điều khiển, mặt không thay đổi nhìn về phía trước.
Rất muốn khóc, trái tim chịu tổn thương chẳng nói nên lời, rất khó chịu.
Cái loại tâm tình khó chịu này trong TV, đều là diễn thật.
“Dù người
lớn chúng ta xảy ra chuyện gì, con vẫn là con gái của ba, Thụy Thụy, con mãi mãi ở vị trí thứ nhất.” Dư Vấn giữ chặt tay lái, an ủi con gái.
Khi tìm được con gái đang được thư ký chăm sóc ở công ty, khi nghe được
tiếng Thụy Thụy khóc, cô đau lòng như bị khoét mất trái tim.
“Mẹ, mẹ lừa con, chờ khi có em trai rồi, con không phải thứ nhất nữa!” Thụy
Thụy quay mặt đi, nước mắt bi thương lại trượt xuống.
Dư Vấn im lặng.
“Mẹ, không phải mẹ sẽ ly hôn với ba đó chứ?” Thụy Thụy khàn giọng thầm hỏi.
Dư Vấn suy nghĩ vài giây, nói thật cẩn thận, “Nếu Thụy Thụy có thể chấp
nhận, mẹ và ba con sẽ tách ra.” Cuối cùng cũng đến một ngày này, có
điều, toàn bộ kế hoạch của cô đã phá sản, không có quá trình giảm xóc,
để con gái phải nhận sự thật tàn nhẫn khi còn nhỏ như thế.
“Sau đó mẹ một nhà ba một nhà, mẹ gả cho chú Triệu, còn ba cưới cô Đỗ?” Thụy Thụy quệt đôi mắt đỏ hồng.
“Thụy Thụy, mẹ có con là đù rồi, không muốn cùng chú Triệu hay bất kỳ
ai khác…” Cô muốn giải thích, nói cho con gái, cô chưa từng nghĩ đến
chuyện tái hôn, cuộc sống về sau sẽ chỉ có hai người họ.
“Mẹ ở chung với chú Triệu, nhất định sẽ có em bé, sau đó ba cũng có em trai, haha,
Thụy Thụy con tính là gì, chỉ là gánh nặng của ba mẹ thôi, con riêng của ba mẹ mà, chờ vài năm sau, ba và mẹ sẽ chẳng ai cần con nữa!”
“Thụy Thụy!” Cô nhăn chặt mày.
“Đều là ba không tốt, ba là người xấu! Vì sao ba lại lăng nhăng như thế, vì
sao muốn tìm người phụ nữ khác, còn sinh em trai với người phụ nữ khác,
mẹ không được sao? Vì sao ba lại không muốn mẹ sinh em trai?” Thụy Thụy
nắm chặt tay, nó không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, ở trong cảm nhận
của nó, mẹ là người phụ nữ tốt nhất.
Đúng vậy, cô không tốt sao? Vấn đề này, cô cũng hỏi qua mình vô số lần.
“Thụy Thụy, thế giới người lớn rất phức tạp, trên thực tế, trước khi kết hôn
ba con đã muốn chia tay với mẹ, khi đó vì mẹ có con, cũng không nuốt
trôi giọng điệu này, mới kiên quyết ép ba con ở chung với mẹ. Nhiều năm
qua đi, ba vẫn còn thích cô Đỗ, cũng không thích mẹ, cho nên mẹ quyết
định buông tay, tách ra với ba con.” Cô đã thừa nhận mình thất bại trong hôn nhân, cô đã không hề tin tưởng trên thế giới này còn có tình cảm cố định không thay đổi nữa, nhưng cô không hi vọng con gái mình sẽ thành
kiến với sự tồn tại của thế giới này, cho nên, cô không muốn nói một câu bôi nhọ anh và Đỗ Hiểu Văn ở trước mặt con.
“Nhưng ba mẹ cũng kết
hôn rồi, thời gian đó cũng dễ chịu mà! Mẹ, không phải mẹ vô tội ư? Vì
sao mẹ lại muốn buông tay? Vì sao không đánh lại cô Đỗ? Con không muốn
ba mẹ tách ra, con không muốn làm một bé bự số hai!” Nhưng, Thụy Thụy
lại hét lên.
Nó cũng muốn ủng hộ mẹ ly hôn, nhưng nó không nói nên
lời, nó thật sự rất khó chịu trong lòng, ba dù xấu, nó vẫn muốn ba, nó
không muốn gia đình này tan nát!
Đối mặt với phản ứng kịch liệt, sợ
hãi bị người lớn bỏ của con gái, Dư Vấn chỉ lặng im. Cô nên làm thế nào
mới khiến con gái chỉ năm tuổi của mình không ảo tưởng về cuộc hôn nhân
của ba mẹ nữa? Cô nên nói cho con gái thế nào, mẹ muốn chất dứt tất cả,
tìm lại tự do cho mình? Dư Vấn hỏi bản thân, cô có thể chấp nhận cách giải quyết của Hạ Nghị
không, vì con gái mà giữ cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này? Đáp án là
không thể. Cô có thể hy sinh tất cả cho con gái, cô có thể chịu đựng
cuộc hôn nhân không tình yêu và ấm áp, nhưng đối với việc Đỗ Hiểu Văn,
cô không thể làm tai mình thông được, không thể làm cho hai mắt mình mù, càng không thể ép mình đi van xin, cô không phải người phụ nữ tốt tính, cô không có tự tin có thể tạo ra một lời nói dối hoàn mỹ, diễn vai một
cô vợ hạnh phúc. Cho nên, bảo vệ gia đình “toàn vẹn” cũng chỉ là lạnh
băng, nhưng ý nghĩa việc giữ vững hôn nhân lại ở nơi đâu? Dọc theo đường đi, cô không ngừng tự hỏi.
Về nhà.
“Thụy Thụy, mẹ chuẩn bị nước tắm cho con nhé” Sau khi sảy thai, cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ra đường tìm con gái lâu như thế thật ra vẫn là cố gắng chống lại mỏi mệt.
“Mọi người đều không cần còn nữa còn lo việc con tắm hay không làm gì, để con bẩn đến chết đi!” Thụy Thụy giận dữ đẩy cô ra.
Cô choáng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa là gót ch