Một Phần Trái Tim

Một Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326795

Bình chọn: 9.00/10/679 lượt.

Thụy chỉ muốn mẹ sinh em trai thôi!” Những thứ hoang dã

khác Thụy Thụy không cần, đánh chết cũng không cần!

Anh im lặng.

“Thụy Thụy, chờ… em trai tương lai được sinh ra, con sẽ thích…” Thật lâu sau chỉ có thể qua loa như thế.

Anh không muốn làm cho con gái chấp nhận thế giới người lớn phức tạp, nhưng nay đâm lao thì phải theo lao.

“Ba, ba cần Thụy Thụy thì ba bảo cô Đỗ xóa sạch thứ đó đi, ba người một nhà

chúng ta lại tiếp tục sống, nếu không con và mẹ chắc chắn sẽ không tha

thứ cho ba!” Thụy Thụy níu cổ anh uy hiếp, “Có em trai sẽ không có Thụy

Thụy, nếu ba muốn sinh em trai, về sau Thụy Thụy không gặp ba nữa, ba

chọn đi! Ba chọn đi! Ba chọn đi!”

Ở tivi, không phải cũng diễn thế

này à? Chỉ cần không có con của cô Đỗ, người một nhà họ có thể tiếp tục

sống hạnh phúc bên nhau. Hợp với ba câu “ba chọn đi”, làm cho Hạ Nghị

khiếp sợ không thôi.

Đây lại là Tống Dư Vấn dạy ư? Tống Dư Vấn thật

ác, Tống Dư Vấn thật độc, cô lại lợi dụng cả con gái để đối phó với anh

và Hiểu Văn? Thì ra Hạ phu nhân luôn im lặng lại âm thầm hung hăng cho

anh một chiêu trí mạng. Cô đang ép anh tỏ thái độ à? Cô đang ép anh,

buộc anh đá Hiểu Văn, buộc anh khiến Hiểu Văn bỏ đứa con?

Đột nhiên, một ngọn lửa lớn bốc cháy không ngừng giữa ngực, kích thích đến tận xương.

“Thụy Thụy, ba không thể.” Ánh mắt anh bắt đầu lạnh dần.

Anh không chịu khống chế của Hạ phu nhân, anh không cho bất luận kẻ nào nắm cuộc sống của anh trong tay, đời này anh ghét nhất là bị người ta hiếp

bức!

“Cho nên, ba sẽ ly hôn với mẹ à?” Thụy Thụy chịu đả kích lớn.

Anh quay mặt đi, không nhìn vẻ mặt bi thương của con gái: “Chỉ cần con

không nói việc không cần ba này, ba cũng sẽ không nhắc đến việc không

cần con và mẹ.” Còn nữa, đừng nói cái gì mà bảo Hiểu Văn bỏ đứa con nữa, lời nói đó trẻ con không nên nói!

Thụy Thụy bị dọa đến buông tay anh ra, kinh ngạc. Anh lấy điện thoại di động ở túi trước ra, gọi điện thoại cho Tống Dư Vấn.

Đầu kia điện thoại mới vang một tiếng, di động vội vàng nối máy, anh còn

chưa nói gì, bên kia đã vội vàng hỏi, “Hạ Nghị, anh có gặp con không?

Không thấy Thụy Thụy đâu cả, em đuổi theo từ nhà hàng ra nhưng đã không

thấy bóng dáng nó đâu?” Cô vội đến điên rồi, may mà bình thường cô cũng

để một hai trăm đồng cho con gái, để Thụy Thụy đói thì có thể mua đồ ăn, hai người không đến thì có thể tự đi xe về nhà.

“Hạ phu nhân, cô lợi hại thật, chọc ngoáy nhiều chuyện đến thế.” Giọng anh rất lạnh.

Nhờ ơn cô mà hình tượng về anh của Thụy Thụy đã hoàn toàn bị hủy diệt.

“Anh đừng nói lời vô nghĩa với em, có phải Thụy Thụy ở chỗ anh không?” Ánh mắt Dư Vấn vẫn bình tĩnh như nước, lo lắng hô lên.

“Hạ phu nhân, đóng kịch gì vậy? Làm gì lại bảo con gái diễn cùng cô thế?” Anh trào phúng.

“Có phải Thụy Thụy ở công ty không?” Hiện tại Dư Vấn không có tâm tình so đo cùng anh.

“Con bé ở công ty, tự cô đến đón đi, mình làm chuyện mất đạo đức thì tự đi mà giải quyết hậu quả.” Nói xong anh vô tình cúp máy.

Chán ghét với Tống Dư Vấn quay cuồng trong ngực. Anh vừa mới cúp điện thoại, di động lập tức vang lên.

“Alo.” Anh nhận máy.

“Hạ tiên sinh, cậu mau về nhà, Đỗ tiểu thư khóc không ngừng, hình như chịu

đả kích nào đó rất lớn, một mực đau bụng! Tôi đỡ cô ấy đến nhà vệ sinh

thì thấy bị xuất huyết!” Người giúp việc mới ngày đầu tiên đi làm đã sợ

hãi khi gặp tình huống này.

“Tôi đến ngay!” Anh cúp máy, do dự một chút, vẫn bỏ lại Thụy Thụy vội vàng chạy khỏi phòng họp.

Thụy Thụy ngồi một mỉnh trên bàn dài trong căn phòng họp yên tĩnh, đã sớm ngừng khóc, nó chỉ kinh ngạc nhìn theo bóng ba đi xa. Đưa Hiểu Văn đến bệnh viện, làm thủ tục nhập viện. Lúc nhập viện, bác sĩ hỏi trên bệnh sử viết từng sanh non một lần, làm cho Hạ Nghị sợ run.

“Thai nhi không ổn, cơ thể người mẹ chịu kích thích quá mức, hơn nữa khả năng do quá kích thích nên thúc đẩy tử cung co rút, mới làm xuất huyết.

Nhưng nếu tích cực điều trị, chắc có thể bình yên vượt qua một cửa thời

kỳ đầu mang thai này.” Tiếp theo, bác sĩ lại dặn dò, “Tuổi bệnh nhân

cũng 29 rồi, lúc trước lại đã sảy thai một lần, lần này cần phải bảo vệ

tốt, đừng kích thích cô ấy, nếu bị sảy lần nữa thì không phải chuyện đùa đâu.”

Anh tỉnh táo lại, “Dạ, vâng.”

Bác sĩ đi rồi, khuôn mặt tái nhợt kia đưa lưng về phía anh, dáng vẻ giật mình không biết đang suy nghĩ gì.

“Trước kia…?” Tiễn bác sĩ đi, anh ngồi xuống, đặt ví da vừa nộp viện phí ở

cạnh giường, cuối cùng anh vẫn hỏi, câu hỏi vướng mắc luôn quẩn quanh

trong đầu.

Việc này, thật ra anh đã sớm biết từ miệng Hoàng tiên

sinh, nhưng trong tiềm thức anh vẫn không muốn suy nghĩ mà thôi. Bởi vì

anh mà cô chịu rất nhiều khổ sở, anh thật thương cô. Chỉ có điều, tuy

bản thân mình chẳng sạch sẽ, nhưng chuyện này không xảy ra thì thật tốt, trong lòng luôn có một thứ nghẹn lại. Cho nên, khi bạn bè nhắc đến

Hoàng tiên sinh anh lại tức giận, đó không phải ghen tuông, mà là vấn đề mặt mũi đàn ông.

“Em đã từng phá thái.” Muốn giữ hình tượng đẹp nhất trong anh, nhưng những việc ngu ngốc ở quá khứ như những vết nhơ trên

trang giấy trắng, mãi mãi


Old school Swatch Watches