
cũng chẳng xóa được.
Khi đó, cho dù chết cô cũng không muốn sinh con của Hoàng tiên sinh, nhưng lúc này đây lại
khác. Một khắc biết được có con của anh, thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, cô hiểu đứa trẻ này sẽ không được người đời chấp nhận, nhưng cho dù có
áp lực lớn, có gian khổ nhiều, cô cũng sẽ sinh con ra. Đó là con của anh và cô, chảy dòng máu của anh và cô, sinh nó ra, lớn lên nó sẽ giống anh và cô.
“Chừng nào thì anh ly hôn với Dư Vấn?” Vẫn không nhìn anh, chỉ lẳng lặng hỏi, yên lặng rơi nước mắt.
Anh yên lặng, trái tim cô tan nát.
“Thật ra, anh đang gạt em, anh vẫn không tính đến chuyện lấy em, đúng
không?” Cô nghĩ anh tự cướp dâu chính là một lời hứa vô hình, nhưng thì
ra lại là tự cô nghĩ mà thôi.
“Hiểu Văn, Dư Vấn không làm sai chuyện
gì cả.” Năm năm lấy anh, Hạ phu nhân không đến công ty thì ở nhà chăm
Thụy Thụy, cho dù quan hệ hai vợ chồng khá căng thẳng, trước mặt người
ngoài, cô vẫn giữ thể diện cho anh, lại càng không cãi lộn vì những
chuyện vu vơ, chuyện gì cô cũng nhẫn nại, dồn tất cả tinh lực vào trên
người con gái. Hạ phu nhân như thế, dù làm mẹ hay làm vợ cô cũng đều là
100%. Làm sao anh có thể nhắc đến hai chữ ly hôn chứ?
Hiểu Văn cảm thấy trái tim thật đau. Tống Dư Vấn không bỏ đi, anh cũng không đưa đơn ly hôn, vậy còn cô, cô phải làm sao đây?
“Em là người thứ mấy?” Cô yếu ớt hỏi.
Anh ngạc nhiên, “Thứ mấy cái gì?”
“Em là người phụ nữ thứ mấy anh nuôi bên ngoài?” Cô chua chát hỏi.
Nét mặt anh là kinh ngạc. Cái gì mà nuôi người phụ nữ thứ mấy? Anh chơi là
chơi, nhưng ngoài cô, cho tới giờ cũng chưa ai có mối quan hệ cố định
này.
“Thư ký, người mẫu, còn có vài cô gái được anh chụp ảnh rồi leo lên giường, em bây giờ được xếp thứ mấy? Anh đã nói với bao nhiêu
người, anh yêu họ?” Cô cảm thấy mình thật thê lương.
Tình yêu của cô chẳng đáng một đồng trong mắt Tống Dư Vấn, mà thê thảm nhất là, cô căn bản không thể nào giải thích.
Thư ký? Người mẫu? Còn có vài cô gái được anh chụp ảnh rồi leo lên giường kia
“Em quá ngu dốt, làm sao anh có thể ly hôn, em chỉ là một nét bút trong cuộc đời săn bắt của anh mà thôi!” Cô cười buồn bã.
Cuối cùng anh cũng nghe hiểu được, anh và Hiểu Văn bị châm ngòi ly gián. Đây là mục đích Tống Dư Vấn tìm cô? Tống Dư Vấn! Chiêu này thật lợi hại,
thật âm hiểm, lợi hại cực độ! Anh hít sâu một hơi, cắn răng thầm rủa.
Về thư ký kia, anh chỉ gặp dịp thì chơi thôi, nào biết đối phương ngu như
thế, lại muốn trêu chọc đến Hạ phu nhân, mới rơi vào kết cục thê thảm.
Về phần người mẫu và Tình Toàn, tất cả là quen vì quan hệ làm ăn thôi,
quản anh à, công nhập vào công, tư thuộc về tư, anh chia ranh giới rõ
ràng, phải có nguyên tắc cơ bản chứ!
Anh giận đến không còn gì để
nói, cũng không thể nào giải thích, chỉ biết nhìn cô: “Em hãy chăm sóc
thân thể, an tâm sinh đứa con này ra, anh sẽ chịu trách nhiệm với em và
con.”
Nếu không phải Tống Dư Vấn làm cho cô nhận rõ sự thật, cô suýt
nữa lại hiểu lầm hai chữ “phụ trách”. Bây giờ ngẫm lại, hai người đã
sống chung đến nay, cho dù anh ngủ lại mấy đêm kia, họ cũng chia giường
mà ngủ. Anh nói, anh có thói quen chia giường với Dư Vấn, đã sớm không
quen ngủ cùng bất kỳ ai khác, đó rất ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, Hiểu Văn cảm thấy rất đau đớn. Dường như tất cả đã thật sự
thay đổi. Người đàn ông từng liều lĩnh vì cô trước kia, đã bị năm tháng
giấu đi đâu rồi?
“Anh gọi điện thoại đã, khi đến anh đã để Thụy Thụy lại một mình ở phòng họp.” Dặn dò một tiếng, anh vội đứng dậy ra hành
lang gọi điện thoại.
Con gái tức giận thì tức giận, nhưng tóm lại vẫn không quá yên tâm. Không biết sau khi anh đi rồi, con bé kia có khóc ầm ĩ không?
“Thư ký Diêu à? Đúng, tôi là Hạ Nghị, vợ tôi đã đến đón Thụy Thụy đi chưa?” Có được khẳng định đáp án, anh mới an tâm.
Tiếp theo, anh tiếp tục hỏi, “Con bé có khóc không? Khóc bao lâu rồi? Cô có pha sữa ấm cho nó không…”
Tiếng anh gọi điện thoại xuyên qua cửa phòng chưa khép kín, loáng thoáng rơi
vào bên trong, Hiểu Văn từ từ xoay người lại, bờ vai khẽ run, cắn răng,
lại vẫn không nhịn được rơi nước mắt.
Ánh sao uốn lượn qua cửa sổ
trong suốt kia mà vào, chiếu lên tâm hồn nhỏ bé càng thêm đau đớn và
thống khổ. Anh thương con gái anh là không thể nghi ngờ, nhưng còn cô?
Anh còn yêu cô không? Vì sao, cô lại bắt đầu hoài nghi?
Âm thầm khóc, cô vật lộn ngồi dậy, lấy điện thoại từ dưới gối ra, do dự hồi lâu mới
bấm một dãy số, nghiêm giọng: “Alo, hiệu trưởng ạ? Tôi là Hiểu Văn, có
việc muốn hỏi một chút, chuyện đi du học Nhật Bản còn được không ạ?” Cô
muốn tìm một nơi thật yên lặng để sinh con của anh và cô.
“Đương nhiên được rồi. Nhưng cô đã nghĩ kỹ chưa?” Đối phương hỏi cô. Một câu liền chất vấn cô.
Đúng vậy, cô nghĩ kỹ chưa? Cô bỏ được sao? Cô sẽ rời khỏi anh lần nữa sao?
Một lần năm năm đã thay đổi mọi thứ. Hai mắt đẫm lệ mông lung, cô nhìn
thấy ví da của anh ở góc kia, mơ hồ có thể thấy bức ảnh lộ ra từ trong.
Cô mở ví da, đó là ảnh của Thụy Thụy, Thụy Thụy cười đến thật đáng yêu. Đó là bảo bối của anh.
Cô lại cười buồn bã, “Đúng, t