
n, nhận được điện thoại của Thụy Thụy, anh rất bất ngờ, khi
nghe giọng nói trong trẻo nũng nịu của con, anh càng bất ngờ.
Đứa nhỏ này, ngày thường khá có tính cách, anh nghĩ, ít nhất nửa tháng Thụy Thụy sẽ không để ý tới anh.
“Được, để ba thu xếp công việc một chút.” Nhìn thoáng qua phòng bệnh, suy nghĩ vài giây, cuối cùng anh vẫn đáp ứng con gái.
Anh không muốn quan hệ của mình và con gái trở nên tồi tệ, nếu con gái chủ động lấy lòng, anh tự nhiên sẽ đáp ứng hết.
“Nhưng mẹ lại không thích, ba dỗ mẹ nhé?” Không đợi ba gật đầu, Thụy Thụy vội vàng đưa phone cho Dư Vấn.
“Không thích Nhật Bản, chúng ta có thể đi quốc gia khác.” Xác định điện thoại
đã ở trong tay Dư Vấn, anh hít sâu, nín thở, muốn diễn một người chồng
và người ba tốt ở trước mặt con gái.
Dư Vấn cầm điện thoại, lại trả lời một nẻo, “Anh đến đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Hạ Nghị nhíu mày.
Là cô cố ý sao? Biết rõ Hiểu Văn đã xảy ra chuyện, bây giờ anh không đi được!
“Hiệp thương ly hôn hòa bình.” Cô thật bình tĩnh nói ra sáu chữ.
Tất nhiên chuyện đã đi đến mức này, kết hoạch giảm xóc cho con gái đã không cần nữa. Vậy thì bây giờ cô chỉ có thể để Thụy Thụy không cuốn vào đại
chiến ly hôn của ba mẹ, không để con chịu tổn thương. Vì Thụy Thụy, cô
có thể nén giận buông tha cho họ, chúc phúc cho họ, coi tổn thương của
con thành thấp nhất. Nhưng ngược lại, cô cũng muốn Thụy Thụy hiểu rõ, cô và ba nó là không còn một tia hi vọng!
Nghe vậy, Hạ Nghị và Thụy Thụy cùng chấn động. Hạ Nghị nói cho mình, Tống Dư Vấn chẳng qua là muốn lùi để tiến mà thôi.
Có mặt ở nơi hẹn, ngồi xuống, ôm ngực, anh cười hờ hững, “Tống Dư Vấn, cô
sợ Hiểu Văn uy hiếp đến địa vị của cô à? Mới tìm Hiểu Văn gây rối, lại
lợi dụng Thụy Thụy để gây áp lực với tôi, đúng thời cơ cuối cùng, lại
bắt đầu ra chiêu muốn ly hôn, không phải là muốn làm tôi sợ, ép tôi chia tay với Hiểu Văn à?” Đến sở dĩ chỉ là muốn nhìn xem cô lại đưa ra thủ
đoạn gì.
Thủ đoạn? Anh coi yêu cầu ly hôn của cô là thủ đoạn?
“Đáng tiếc, Hạ phu nhân, tôi sợ lắm hả? Chiêu này của cô với tôi mà nói
hình như không còn linh nữa rồi!” Anh lành lạnh châm chọc.
Không muốn bị anh vạch trần suy nghĩ trong đầu, Tống Dư Vấn cũng không có một tia
kích động, cô bình tĩnh đến thần kỳ, lấy một chồng văn kiện từ trong túi công văn ra: “Đây là đơn ly hôn tôi nhờ luật sư soạn ra, bên trong có
ghi chú rõ ràng điều khoản chúng ta sẽ bàn tối nay, điều khoản này là
việc chia tài sản phía sau chúng ta cần có chung quan điểm, nếu anh đồng ý đưa đơn này đi công chứng cùng tôi, vậy không còn gì tốt hơn nữa!” Cô thu xếp ngắn gọn rõ ràng.
Anh nhún nhún vai, nhận lấy đơn xin ly
hôn, hờ hững lật xem. Nhưng không giống như anh nghĩ, quy cách của cả tờ đơn rất chính thức, nội dung cặn kẽ, điều khoản ước định tuyệt đối tóm
tắt, rất rõ ràng đã qua tay luật sư chuyên nghiệp.
“Hạ phu nhân,
diễn thật sự nghiêm túc nhỉ!” Biết cô làm việc luôn luôn hoàn mỹ, nhưng
mà, ngay cả đóng kịch mà cũng như thật, anh thật muốn tặng Hạ phu nhân
phần thưởng 100%.
Thấy anh đã bắt đầu đọc, Dư Vấn mặc anh có cho là
thật hay không, vẫn nhàn nhạt giảng giải tròn bổn phận: “Doanh thu của
“Vấn Nghị” khi chúng ta kết hôn là tài sản chung của vợ chồng chúng ta,
những tờ báo cáo phía sau là đánh giá tài sản của “Vấn Nghị”, kết hợp
với “cách chung vốn công ty”, “phát luật công ty” và “công ty tư nhân”
của luật sư, đưa ra phương pháp xử lý cách chia tài sản của vợ chồng ta
sau khi ly hôn.”
Đánh giá tài sản của “Vấn Nghị”? Phương pháp xử lý
cách chia tài sản của vợ chồng ta sau khi ly hôn? Cô chơi lớn như thế à? Anh mở tập báo cáo đến mười trang ra, bên trong là doanh thu năm năm
của Vấn Nghị có được trong lúc kinh doanh, cùng với điều khoản bồi
thường, cũng cực kỳ cặn kẽ, rõ ràng không phải nhất thời xúc động mà
viết vội vàng.
“Cô bắt đầu chuẩn bị thứ này từ lúc nào?” Anh giơ cao tờ đơn và các loại báo cáo hơn mười trang trong tay.
“Bắt đầu từ khắc biết Đỗ Hiểu Văn đã có con của anh.” Cô không đổi nét mặt trả lời.
Cái ngày bắt gian, bắt đầu từ khắc anh nói người mình yêu vẫn là Đỗ Hiểu
Văn, cô vừa tỉnh lại ở bệnh viện, đã xin luật sư bắt tay vào chuẩn bị tư liệu này.
Chơi nghiêm túc như thế?
“Tống Dư Vấn, cô bảo tôi tin
thế nào, cho dù ép buộc cũng muốn tôi cưới cô, giờ lại không cần danh
hiệu ba chữ Hạ phu nhân này?” Khóe môi của anh vẫn khẽ nhếch, nói đến
không thỏa đáng.
“Tôi không cần anh tin tưởng, để sự thật chứng minh là được rồi.” Cô lãnh đạm trả lời.
“Nếu không có vấn đề gì với việc chia tài sản, vậy anh ký xuống đây, quan hệ hôn nhân của chúng ta coi như hoàn toàn chấm dứt, về sau mọi người
không phạm đến nhau.” Cô chỉ rõ vào vị trí ký tên của anh, cố ý không đề cập đến quyền giám hộ rất không công bằng trong đơn ly hôn.
“Với
tài sản và cổ phần của công ty, dựa theo định mức đánh giá của công ty
hồi mới thành lập, và bản định giá lại chính thức sau này, bên nữ tự
nguyện để lại số định mức, bên nam ưu tiên được hưởng quyền để lại, tiếp tục quản lý và kinh doanh công ty.” Anh ngoài cười nh