Một Phần Trái Tim

Một Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326892

Bình chọn: 9.5.00/10/689 lượt.

uy định một năm một lần, chẳng lẽ quy định một tuần một lần? Để Thụy

Thụy đến gia đình mới của anh hàng tuần, đi chơi với “em trai” của con

bé một lần? Hơn nữa, cô không tính nói cho anh biết, cô chuẩn bị đưa

Thụy Thụy ra nước ngoài, nếu một năm anh không thể bay qua một lần, vậy

cơ hội lần này cũng miễn đi!

Cô thừa nhận, ham muốn chiếm giữ của cô

rất mạnh, những chuyện khác cô có thể bỏ qua, nhưng cô không thể để Thụy Thụy tham dự vào gia đình mới của anh được!

“Hạ phu nhân, cô muốn

ly hôn cũng được, nhưng xin hãy chỉnh lại điều cuối cùng, quyền nuôi con gái thuộc về tôi!” Anh cố ý nhấn mạnh nói. Anh không bỏ! Anh không thể! Đề nghị ly hôn chẳng phải của anh, vì sao anh phải bỏ?

Cô thong thả đứng lên, mắt híp lại, “Hạ Nghị, anh đừng chọc giận tôi!”

“Chúng ta gặp mặt trên tòa án, xem Thụy Thụy muốn đi theo cô hay là đi theo

tôi!” Nếu cô muốn làm chuyện lớn lên, anh cũng chẳng ngại! Mẹ nó, ly hôn à? Anh khó chịu đủ rồi! Đến quán bar, anh liền gọi một chai rượu tây, khó chịu cầm lấy bình uống cạn như nước lã. Đám bạn nhìn đến choáng mắt.

“Này, ông bị cái gì kích động vậy?” A Lôi thấy anh đã lâu không xuất hiện ở

quầy bar, lại uống rượu thả cửa như nước lọc thì hoảng sợ.

Anh đẩy ông bạn ra, tiếp tục hát. Khó chịu, anh thật sự khó chịu lắm.

“Ha ha, có phải Tống Dư Vấn ly hôn với ông rồi không?” A Lôi cười ha ha, đoán linh tinh.

Nhưng dưới ánh mắt u tối của anh, đối phương dần thu lại nụ cười: “À, Tống Dư Vấn làm thật, cô ấy bỏ đi thật à?” Đúng là khó hiểu mà! Trong cảm nhận

của mấy người họ, Tống Dư Vấn là yêu Hạ Nghị đến bất chấp tất cả, cho dù hôn lễ năm xưa không có chú rể cũng phải cưới, mà sau khi kết hôn Hạ

Nghị có chơi ở ngoài thế nào, Tống Dư Vấn vẫn chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng giờ là tới thật?

Hạ Nghị lười nói chuyện, anh chỉ uống rượu giải sầu.

A Lôi cầm lấy túi công văn của Hạ Nghị, rút văn kiện bên trong ra: Tập

trung nhìn vào “Đơn ly hôn.”, chậc chậc chậc, đúng là chẳng nói đùa nhỉ.

Hạ Nghị thật buồn bực.

“Chúng ta sẽ lên tòa án, xem Thụy Thụy muốn đi theo cô hay là theo tôi!” Lúc ấy, anh bỏ lại những lời này.

Mà bình thường chỉ cần nhắc đến Thụy Thụy, chuyện gì cũng thỏa hiệp được,

nhưng giờ Hạ phu nhân chỉ nhẹ cười thật lạnh, không chịu uy hiếp, “Đi,

chúng ta hãy dùng bản lãnh của mình!”

Anh bị cô ép tức chết rồi!

“Điều khoản trong đơn ly hôn khá hợp lý, Tống Dư Vấn không cho ông được hưởng lợi, nhưng cũng không làm khó ông.” A Lôi vừa xem vừa thán.

“Hả,

khoan hồng độ lượng như thế á, không hề tính toán đến tài sản con người, đây chẳng phải chúc phúc cho ông và Đỗ Hiểu Văn à?” Vài người bạn còn

lại cũng vây quanh, cảm thấy rất kỳ quái về hành động của Tống Dư Vấn.

Đông một câu tây một câu, làm cho anh thiếu chút nữa hộc máu, anh rất tức

một điểm trên đơn ly hôn: “Các ông xem về quyền giám hộ Thụy Thụy đi.”

Họ nhìn thôi thì biết gì là khoan hồng độ lượng, anh hận không thể trực

tiếp xé nát tờ giấy!

Một năm gặp con gái một lần, thời gian còn ước hẹn có tám tiếng? Shit!

Nhóm bạn xem rõ câu cuối, người người hai mặt nhìn nhau, ngại ngùng an ủi

nói, “Tống Dư Vấn bây giờ đã nói rõ về chuyện con gái, nghĩ theo cách

khác, thì ông coi như Đỗ Hiểu Văn sẽ sinh cho ông một đứa con khác đi!”

Con gái ruột thì có thể trốn đi đâu? Đến 18 tuổi rồi sẽ đến nhận ba thôi,

nhóm bạn cũng khuyên anh nên nghĩ thoáng một chút. Nhưng mà.

“Chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi. Giữa vợ chồng vốn sẽ có rất nhiều tranh chấp!” Anh trực tiếp xé nát đơn ly hôn.

“Nghị, trận này ông cần phải đánh đó!” Nhóm bạn chỉ e thiên hạ không loạn.

Uống quá nhiều, anh cảm thấy đau đầu.

“Nếu Tống Dư Vấn muốn chuyển tất cả cổ phần công ty thành tiền, ông định thế nào?” Vì tò mò, người người đều hưng phấn như đánh tiết gà.

“Trên

tay tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, nhưng tôi có thể đi vay.” Anh

quen biết rất rộng, nếu vợ chồng họ đấu thật, không nhất định anh sẽ

thua, mà chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.

“Tôi có thể đầu tư cho công ty của anh.” A Hào cười cười, hờ hững cầm chén rượu.

A Hào, ngày thường biếng nhác, vô công rồi nghề ngoài chơi ra chẳng có

hứng thú với việc nào khác, nhưng anh lại có người ba giàu có, chỉ cần

anh hô một câu, vấn đề tiền bạc đều được giải quyết dễ dàng.

“A Hào,

ông thừa tiền nhỉ!” Tiểu Hoa huýt sáo, vui vẻ nói, “Tôi cũng muốn cống

hiến cho anh em một tý, để tôi tìm nhược điểm của Tống Dư Vấn!”

Nhược điểm? Hạ Nghị nhăn mày.

“Còn nhớ hoàng tử bờ cát ông uýnh lần trước không? Loại trẻ con này dễ thu

phục lắm, tôi ra uy dạy dỗ nó vài câu, đảm bảo nó sẽ nói làm cho quan

tòa lóa mắt ở tòa án!” Chuyện Tống Dư Vấn đến quán bar tìm trai bao, Hạ

Nghị vì ghen mà đánh thằng nhóc đó một trận, rất nhiều khách quen ở đây

thấy tận mắt, chỉ cần tìm vài nhân chứng, đổi trắng thay đen, thêm mắm

thêm muối vài câu, bảo đảm làm cho Tống Dư Vấn hết đường chối cãi. Đến

lúc đó quan toà sẽ sinh ra nghi ngờ với hành vi thường ngày và vấn đề

tác phong của Tống Dư Vấn, hình tượng của cô sẽ suy giảm lớn!

“Xã hội này vẫn luôn vì đàn ông chúng ta, cho dù chuyện của ông và Đỗ Hiểu Văn


Polly po-cket