
là người mẹ thành công, nhưng thì ra không phải như thế.
Thụy Thụy không cần cô. Cô dùng tất cả tâm huyết, cũng chỉ đổi lấy chữ ghét.
Thẳng lưng, trước mặt cha và con gái tình cảm vô cùng tốt, cô duy trì khí
thế. Cô không khuất phục! Nhưng cô bây giờ lại bị lột lớp màng bảo vệ,
trái tim rướm máu như bị lột trần, không hề phòng bị trước mặt anh. Cô
lui về sau hai bước theo phản xạ, đó là biểu hiện bi thương.
“Tôi sẽ thông qua pháp luật đòi lại con gái!” Bây giờ Thụy Thụy muốn đi theo anh, vậy tạm thời để anh đắc ý đi!
Nói xong, cô đi rất nhanh, để mình cố quên đi một màn ân ái làm tổn thương mình của cha và con gái kia.
Mím môi, muốn mở miệng ngăn cô, muốn cúi đầu trước Hạ phu nhân, nhưng tự
tôn đàn ông khiến Hạ Nghị không thể kéo mặt xuống, anh chỉ có thể cúi
đầu nhìn con gái.
Thụy Thụy ghé vào vai anh cắn môi, trong mắt ngập nước, nó chỉ không quay đầu lại, cố nén không khóc thành tiếng mà thôi.
“Thụy Thụy, con thật sự muốn đi theo ba à?” Thấy con gái cũng thương tâm như vậy, anh thật sự rất khó mà không nghi ngờ.
“Ba, ba không cần Thụy Thụy sao?” Thụy Thụy lau khô nước mắt, ngẩng mặt, đáng thương hỏi.
“Không phải, làm sao ba có thể không cần Thụy Thụy.” Anh lập tức trả lời.
Chỉ là anh cảm thấy kỳ quái, còn có mất mát không hiểu. Thì ra, cho dù Thụy Thụy phối hợp như vậy, còn tự nguyện đi theo anh, nhưng Hạ phu nhân vẫn kiên trì ly hôn?
…
Hiểu Văn đứng ở đầu cầu thang, thấy thang máy
nhảy lên trên từng vạch. Cửa thang máy mở, lại đóng, trong dòng người ra ra vào vào, lại không thấy bóng hình quen thuộc kia. Từ tối hôm qua đến bây giờ, Hạ Nghị nhận được điện thoại của Tống Dư Vấn rồi vội vàng rời
đi, vẫn chưa trở về. Trước khi rời đi, anh đã nói rõ ràng, buổi tối sẽ
chờ cô ở đây, nhưng anh lại nuốt lời.
“Hiểu Văn, ngại quá, đêm qua anh uống chút rượu, cho nên không đến viện được.” Lúc sáng sớm, anh gọi điện nói xin lỗi.
“Vậy khi nào thì anh đến, giữa trưa em có thể gặp anh không?” Cô vội vàng truy hỏi.
“Chuyện này, anh đang ở công ty, có rất nhiều công việc…” Anh khó xử.
“Tối thì sao?” Cô hy vọng có thể ở cạnh anh trong giây lát, bởi cô đặt vé
máy bay rồi, ba ngày nữa cô muốn đi. Bây giờ cô quý trọng mỗi phút mỗi
giây cuối cùng họ ở chung.
“Vậy được rồi.” Anh đồng ý.
Chỉ là, giọng nói gắng gượng lúc sáng sớm kia khiến ngực cô đột nhiên chua chát.
“Đỗ tiểu thư ở phòng bệnh VIP, tuy tình hình của cô đã ổn định, nhưng
cũng không thích hợp để đứng lâu đâu. Chúng ta về phòng đi!” Được chăm
sóc đặc biệt, y tá đỡ lấy cô, muốn đưa cô về phòng.
Hạ Nghị đã thu
xếp cho cô khá tốt, phòng VIP tốt nhất, có một phòng khách một nhà bếp,
được phục vụ trong hoàn cảnh tốt nhất, không giống phòng bệnh, ngược lại như một gia đình. Trong phòng ngủ có tivi, có thể giết thời gian, trong phòng có y tá, có thể chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô, ngả cả
chăn trong phòng cũng rất ấm, có hương vị của ánh mặt trời.
Nhưng cô lại không cảm giác ấm, ngược lại là một mảnh hoang vu.
“Tôi đi xuống cầu thang bộ.” Cửa thang máy mở ra, không để ý đến sự phản đối của y tá, cô đi vào thang máy.
Đã qua giờ cơm tối, có lẽ anh sắp đến rồi! Cô muốn xuống tầng, muốn đến
đón anh, cô liếc mắt một cái là có thể nhìn đến nơi tiếp tục ngóng
trông.
Chỉ là… Trong thang máy, bóng người khôi ngô đang cầm theo một lồng cơm rỗng kia khiến cô cứng đơ cả người, nhất thời có một loại
ngượng ngùng không thể trốn thoát.
Cô lại hoàn toàn quên mất cháu gái Tiểu Vũ của vị hôn phu mình đang nằm ở bệnh viện này, mà lúc này, khuôn mặt nghiêm nghị kia lại làm cô chột dạ, đối mặt với chồng chưa cưới, cô có áy náy chẳng nói nên lời và cảm xúc rất phức tạp.
Tình hình của
Tiểu Vũ cũng không tốt, mà bộc phát theo sức khỏe của Tiểu Vũ, bệnh tình của Tiểu Vũ lại tăng thêm, vì không muốn trẻ con trải qua thời gian cô
đơn, cho nên hai người anh và em gái Dung Hoa thay phiên nhau đến đưa
cơm. Chỉ là Triệu Sĩ Thành ý không ngờ lại gặp cô ở trong thang máy bệnh viện. Sở dĩ bất ngờ, bởi vì tầng này… anh đã từng đến rồi. Dù là thiết
bị anh trình độ chữa bệnh ở nơi đâu đều là thượng đẳng, mà hai lần Tống
Dư Vấn gặp chuyện không may, cũng là anh đưa đến tầng này của bệnh viện.
“Em có khỏe không?” Triệu Sĩ Thành lãnh đạm hỏi.
Vốn không muốn chào, nhưng nếu đứng trước mặt mọi người mà anh lại coi như
không quen biét vậy thì rất mất phong độ, mà sắc mặt thoạt nhìn rất tái
của cô thật sự khiến người ta cảm thấy không cần thiết phải so đo.
Một câu này làm Hiểu Văn đỏ mắt.
“Vâng, em vẫn khỏe, thân thể chỉ hơi khó chịu… Em, em ở đây dưỡng thai…” Do dự thật lâu, cô vẫn thừa nhận.
Cô không chỉ nghĩ đến một lần, nếu không say mê lần đó, cô vẫn còn an phận thủ thường làm cô dâu. Bây giờ cô hẳn đã có những ngày bình thản mà ấm
áp, mà chẳng phải con thú đơn độc đang cắn xé lòng cô hiện tại. Tình yêu giày vò con người, mà cô lại chọn một con đường khó đi.
Dưỡng thai? Triệu Sĩ Thành nhìn thoáng qua bụng cô.
“Đừng, đừng hiểu lầm, không, không phải…” Cô vội vàng lắc đầu, hoảng đến không biết nên nói gì.
“Yên tâm đi, cho tới giờ này tôi không