
ợt. Thật ra, anh mơ hồ có thể cảm giác được, thời gian năm
năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, chỉ là anh không muốn thừa nhận, còn
có, mình… chỉ ghét cảm giác bị người ta nắm trong tay.
Anh quả thật đã thắng, nhưng lại không biết nên dùng “chiến lợi phẩm” thắng được này thế nào.
Hiểu Văn gọi vài cú điện thoại cho anh, anh không thể không đến, cô có con
với anh, chăm sóc cô là chuyện anh phải làm. Chỉ là… Thụy Thụy lại cố ý
theo tới! Dù anh có dỗ thế nào, hi vọng dì Vương cạnh nhà chăm sóc một
lát, cho dù hứa sẽ đi rồi về ngay, nhưng Thụy Thụy làm ầm ĩ, sống chết
cũng đòi đi khiến người ta không thể ngăn được nó. Anh bị làm ồn đến bất lực.
Thật ra, lúc trước anh đã từng được trải nghiệm rồi, không có
sự quản lý của Tống Dư Vấn, Thụy Thụy quả thật rất ngang bướng lại làm
nũng với người ba như anh, hoàn toàn là kẻ hai mặt. Bây giờ, anh lại
nghi ngờ nghiêm trọng, Thụy Thụy chọn anh căn bản là muốn ép buộc anh.
Anh nắm tay Thụy Thụy, đi qua bên cạnh Triệu Sĩ Thành, Triệu Sĩ Thành thản
nhiên nhìn lướt qua anh. Anh cũng thế. Ánh mắt đôi bên rất nhạt, nhưng
lại có dòng điện làm người ta khó hiểu, hàn quang nổi lên bốn phía.
“Anh Nghị, em, em…” Một giọng nói mềm mại hoảng hốt cố nén ở đáy lòng đang
gọi tên anh, lo lắng nhìn Triệu Sĩ Thành, lại nhìn Hạ Nghị, rất sợ anh
hiểu lầm, không biết nên giải thích với anh thế nào.
“Làm sao anh ta lại đến bệnh viện?” Hạ Nghị nhăn mặt.
Triệu Sĩ Thành đến là thăm Hiểu Văn?
“Sĩ Thành, anh ấy là, bọn em không phải cố ý gặp mặt, anh ấy là…” Nên giải
thích như thế nào, họ không phải cố ý gặp mặt, Triệu Sĩ Thành chỉ là vừa vặn cũng có mặt ở đúng bệnh viện này? Hiểu Văn hoảng hốt đến không biết mở lời ra sao.
Sắp đến ngày đi, cô không hi vọng sẽ để lại cho Hạ Nghị ký ức xấu về cô, ví dụ như, dây dưa không rõ với chồng chưa cưới.
“Không phải tôi đến tìm cô ấy.” Triệu Sĩ Thành lại cắt ngang.
Anh đã sớm rời khỏi quan hệ tam giác này, giờ chẳng mong sẽ bị kéo vào nữa.
“Anh luôn xuất hiện ở trong tầm mắt tôi, không phải ở đây thì là quanh Tống Dư Vấn.” Hạ Nghị nói rất địch ý.
“Nơi này hình như là bệnh viện, là nơi công cộng đấy?” Triệu Sĩ Thành mặt không chút thay đổi phản kích.
Xuất hiện ở đây, anh căn bản sẽ cho là anh ta đến vì ai đó.
“Thật không?” Hạ Nghị hừ lạnh.
Sau trận đánh với A Hào từ tối qua, dường như anh bắt đầu mẫn cảm quá độ với mọi chuyện.
Chính mắt thấy Hạ Nghị có dáng vẻ khó chịu với anh, Triệu Sĩ Thành chau mày lại.
“Tôi khuyên anh tốt nhất nên chuyển viện cho Hiểu Văn.” Không nhịn được, Triệu Sĩ Thành vẫn nhẹ giọng nhắc nhở.
Vợ sảy thai ở đây, tình nhân dưỡng thai ở đây, cho dù anh là người ngoài
cuộc cũng thấy không thoải mái, huống chi nếu để Tống Dư Vấn biết, thì
sẽ nhục nhã thế nào. Tuy anh nghi ngờ bằng bản lãnh của Tống Dư Vấn, căn bản đã sớm biết việc này.
“Còn nữa, tôi khuyên anh, tốt nhất nên che đậy một chút, đừng nói tên anh với nhân viên ở đây, đừng để Tống Dư Vấn cảm thấy khó khăn!” Nhếch khóe môi lên, Triệu Sĩ Thành lạnh giọng cảnh
cáo, họ đừng quá quang minh chính đại.
Hạ Nghị nhíu mày. Bảo anh
chuyển viện, lại không được nói tên anh ra, chuyện này, quản anh cơ à?
Hơn nữa, nơi này là bệnh viện, cũng không phải công ty, làm sao có thể
ảnh hưởng đến Hạ phu nhân? Triệu Sĩ Thành rốt cuộc là quan tâm Hiểu Văn, hay là có tâm với Tống Dư Vấn? Anh rất ghét Triệu Sĩ Thành, mỗi lần
nhìn thấy anh ta, lại có loại xúc động hận không thể đánh người, nhưng
rõ ràng anh là người đuối lý trước! Loại xúc động này, nghĩ lại, ngay cả bản thân cũng cảm thấy vô sỉ. Vì sao lại như vậy? Hạ Nghị loáng thoáng
nhận thấy được, tựa hồ có chút mấu chốt đang chờ anh xâm nhập thăm dò,
tìm ra chân tướng.
Không còn lưu luyến, Triệu Sĩ Thành bước đi.
“Ba!” Ánh mắt Thụy Thụy đuổi theo chú Triệu hơn mười giây rồi bất mãn dùng sức kéo kéo ba lại.
Bởi vì, đứng ở trước mặt họ, dung nhan thanh tú mà quen thuộc kia làm cho nó vô cùng khó chịu.
“Ba, cô ta là ai?” Thụy Thụy cố ý hỏi.
“…” Đối mặt với chất vấn không khách sáo của con gái, Hạ Nghị nhất thời khó xử không nói nên lời.
Lúc này, anh thật sự không biết nên giới thiệu Hiểu Văn thế nào. Không thể
nói cho con gái, cô ấy là bạn gái của ba con? Anh dù mặt dày, cũng không nói nổi loại lời này.
“Thụy, Thụy Thụy, xin chào con!” Thấy Thụy Thụy cả vú lấp miệng em, Hiểu Văn lúng túng, lắp bắp chào hỏi.
Thần thái của Thụy Thụy lúc này cực kỳ giống Dư Vấn,.
“À, cô Đỗ, thì ra là cô à!” Trong nháy mắt mà thôi, Thụy Thụy thoáng giãn
mày, lộ ra nụ cười hồn nhiên ngọt ngào, hình như đến giờ mới nhận ra cô.
Thụy Thụy bây giờ hoàn toàn khác với Thụy Thụy khóc thương tâm trong nhà ăn, khóe môi nó rõ ràng đang cười, nhưng đôi mắt đen lại bắn ra hận thù dày đặc. Hiểu Văn bị dọa đến lui về phía sau.
“Ba, ba nói đến bệnh viện thăm bạn bè, thì ra là chỉ cô Đỗ à!” Thụy Thụy còn đang mỉm cười, cố ý nói thật vang hai chữ “bạn bè”.
Ngay cả Hạ Nghị cũng bị nụ cười khó hiểu của con gái làm da đầu sợ run lên. Sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt.
Anh giới thiệu với con gái, cô chỉ là bạn bè? Nhưng cô lại không biết nên
sửa c