
ách gọi này thế nào, dù sao suy nghĩ của anh là đúng, tất cả cũng
phải coi con trẻ là trọng, nhưng vị trí của mình giờ không rõ, một lời
chào hai chữ “bạn bè”, thật là khó chấp nhận.
“Ba ơi, sao cô Đỗ lại vào viện?” Thụy Thụy nháy mắt, ngẩng đầu ngây thơ hỏi.
“Thụy Thụy, sức khỏe cô Hiểu Văn không tốt, em trai Thụy Thụy không ổn, cho
nên…” Lời này nói rất khó khăn, nhưng dù con gái có khó chấp nhận thế
nào, đó vẫn là sự thật.
Thụy Thụy sắp có em trai.
“À, thì ra cô Đỗ là người xấu, mang thai còn dẫm lên vỏ chuối, mới phải vào bệnh viện.” Thụy Thụy tỉnh ngộ, nói một nẻo.
Chỉ có người xấu mới có thể dẫn lên vỏ chuối, trong đầu Thụy Thụy tưởng
tượng trăm lần đến dáng vẻ người xấu dẫm lên vỏ chuối sau đó vội đưa đến bệnh viện bó bột.
Hai chữ người xấu làm sắc mặt Hiểu Văn càng tái.
“Thụy Thụy, cô, cô không phải người xấu…” Cô nhỏ giọng biện hộ cho mình!
Cô không phải, cô không phải!
“Mẹ đã nói, trên trán người xấu không khắc hai chữ “hư hỏng”, cho nên Thụy
Thụy phải cẩn thận mọi lúc, để tránh bị người xấu lừa đi!” Thụy Thụy ưỡn ngực, nói không khách sáo.
Người xấu giỏi nhất là mỉm cười cùng khuôn mặt mơi người, thiếu chút nữa là nó bị gương mặt cười của người xấu lừa rồi.
“Ba, trên trán người xấu không khắc chữ “hư hỏng”, ba cũng phải thông
minh như Thụy Thụy nhé!” Nó tốt bụng nhắc nhở ba, đừng để bị kẻ xấu lừa
nhé.
Hạ Nghị cảm thấy đau đầu, thấy Hiểu Văn và vị hôn phu cũ gặp
lại, lại trong lúc vô ý nghe được bí mật Hiểu Văn chuẩn bị bỏ đi lớn như thế, nhưng anh căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã bị con gái ép buộc đến sai một nhịp, dở khóc dở cười. Mà đang muốn thăm dò điểm mấu chốt kia
cũng bị chặn lại, trong khoảng thời gian ngắn, anh chưa kịp tiếp nhận
suy nghĩ bị cắt đứt kia.
Không nỡ để Hiểu Văn bị con gái dọa đến môi
cũng trắng bệch, anh ngồi xuống, lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn, “Thụy
Thụy, chẳng phải vừa rồi con đòi ăn kem à? Tự con đến quầy bán đồ mua
được không?” Bây giờ mới đầu tháng ba, thời tiết bên ngoài khá lạnh, nếu là Hạ phu nhân, chắc chắn sẽ không cho Thụy Thụy ăn kem, đây là khác
biệt giữa anh và Hạ phu nhân, anh cảm thấy con thích là được rồi.
Bị
vật chất hấp dẫn, Thụy Thụy do dự, tuy còn nhỏ tuổi nhưng nó biết ba
đang đuổi nó. Ngày đó, một màn ba bỏ nó một mình lại phòng họp vẫn còn
khắc sâu trong đầu nó, cho nên Thụy Thụy không thể quá vô cớ gây rối.
“À.” Thụy Thụy cầm lấy tiền mặt.
Anh không quên dặn con, “Con phải ngoan, ba cho phép con ăn kem, nhưng mua xong rồi con phải quay lại ngay nhé.”
Vốn định đi mua cùng con gái, nhưng anh phải nói chuyện với Hiểu Văn, cho nên phải đuổi Thụy Thụy đi trước.
“Vâng!” Thụy Thụy ngẩng đầu, cười đến thật buồn cười.
Thụy Thụy nói cho mình, nó nhất định phải đáng yêu, như vậy cô mới có thể đánh bại người xấu!
Chính mắt nhìn thấy con gái chạy về phía quầy đồ ăn, lúc này Hạ Nghị mới đứng lên.
“Hiểu Văn, chúng ta nói chuyện đi.”
…
Tại quầy bán quà vặt, Thụy Thụy chọn xong kem rồi, chủ hàng trả lại nó 92
đồng, cầm số tiền thừa này, vừa ăn kem, nó vừa chọn cẩn thận trong
thùng, cầm một nải chuối, bỏ xuống, cầm một túi đậu đỏ, nhìn nhìn, lại
bỏ xuống.
“Cô bé, cháu tìm gì thế?” Chủ cửa hàng tò mò hỏi.
Dáng vẻ ông cụ non như đang nghiên cứu khoa học.
Thụy Thụy đảo mắt, “Chú ơi, có loại hạt châu nào tròn tròn nhỏ nhỏ không ạ?” Chuối quá già, đậu đỏ lại không đủ trơn.
“Cờ nhảy*?” Chủ cửa hàng hỏi nó.
*cờ nhảy: 1 loại cờ ở Trung Quốc, mà các con cờ hình tròn tròn. Có thể tham khảo tại đây: http://www.gamesforthebrain.com/chinese/checkers/
Thụy Thụy ra sức gật đầu: “Đúng đúng đúng ạ!” Ôi trời, nó ngốc quá, sao lại
không nghĩ đến cờ nhảy chứ! Trong chốc lát, tiêu hết 92 đồng còn thừa,
Thụy Thụy cầm lấy cờ nhảy chủ cửa hàng đưa cho nó, tâm tình vô cùng tốt, lanh lợi đi ra khỏi quầy hàng. Thụy Thụy đang cầm bàn cờ nhảy lớn, lanh lợi phóng đi, nhưng nó phát hiện hình như mình đã lạc đường.
“Két!” Tiếng phanh gấp.
Đầu chú tài xế ngó ra khỏi cửa xe màu đỏ, chảy mồ hôi lạnh: “Bé con, đi đường phải cẩn thận chứ!”
“Chú ơi, cháu xin lỗi.” Thụy Thụy cúi đầu xin lỗi, nó lùi người sang một bên, gãi gãi đầu.
Bệnh viện quá lớn, bao nhiêu tòa nhà sáng trưng giống như nhau, đi trên
đường, nó chỉ nhớ chạy theo quầy bán hàng, nhưng lại chẳng nhớ kỹ đường. Theo sau chiếc xe đỏ là một chiếc xe hơi màu đen, yên lặng trở về bãi
đỗ xe một lần nữa.
Thụy Thụy bị ánh mặt trời chói lóa chiếu đến
choáng đầu, một nửa kem trong tay nó cũng tan mất, nhưng nhìn xung quanh nó, lại chẳng thể chắc chắn vừa rồi rốt cuộc là mình đã đi ra từ nhà
nào.
“Tòa thứ ba bên tay trái, chú đưa cháu đi nhé.” Giọng nói trầm
thấp vang lên phía sau nó, còn chưa kịp phản ứng, Thụy Thụy đã rơi vào
một vòng tay ấm áp.
Thụy Thụy cứng ngắc một chút, ngẩng đầu thấy rõ ràng người đang bế nó, lúc này mới dỡ cảnh giác xuống.
“Chú Triệu, chú chưa về nhà à?”
“Ừ, chú đang chuẩn bị về.” Thân hình anh cao lớn, chân dài sải bước, bế
Thụy Thụy đi đến tòa bệnh viện, “Về sau đừng rời khỏi ba mẹ chạy lung
tung nhé.” Dù là môi trường hay nếp sống xã hội bây giờ, so