The Soda Pop
Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322760

Bình chọn: 9.00/10/276 lượt.



Tú Nhuận lên xe của Anh Duy Hạ. Cô lập tức liên tưởng đến đoan đối thoại vô tình nghe thấy trên xe buýt kia. Tần Tú Nhuận muốn chia tay với một

anh chàng tên là Tiểu Vũ, anh ta đã dò hỏi có phải nguyên nhân là do

“người đàn ông kia” không. Xem ra quan hệ giữa cô ta và Anh Duy Hạ khá

phức tạp, anh ta đã có vợ chưa cưới, mà cô ta cũng đã có bạn trai ở cùng bốn năm rồi. Chuyện tình tay tư, có phải hơi quá đà rồi không?

Sau khi nhặt đồ xong, Tần Tú Nhuận gượng nở một nụ cười, nói với bà Diệp:

“Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi làm. Tạm biệt!”

Nói xong, cô ta vội vã rời đi. Anh Hạo Đông nhìn theo bóng lưng của cô ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Lúc ông Diệp về đến nhà, vừa nhìn thấy cánh tay bà Diệp được băng bó liền

giật thót mình: “Có chuyện gì vậy? Sao tay em lại thế này?”

Bà Diệp buông tiếng thở dài, kẻ mọi chuyện đã xảy ra hồi chiều cho chồng

nghe, cuối cùng, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Hạo Đông đã nhanh chóng cứu em, nếu không… Anh nói xem, trong lòng em khó xử biết bao!”

Ông Diệp nghe thấy vậy thì im lặng hồi lâu, nhất thời cũng không biết phản

ứng thế nào. Vẫn là Anh Hạo Đông, tháng Ba năm ngoái hắn lỡ tay đẩy con

gái ông rơi từ tầng mười tám xuống chết thảm, tháng Ba năm nay hắn lại

không màng đến thân mình, cứu sống vợ ông dưới bánh xe tử thần. Thù cũng có mà ơn cũng có, phải làm thế nào mới thỏa đáng đây?

Ông cảm thấy thực sự khó xử. Nếu dược lựa chọn, bà Diệp chỉ hận nỗi chiếc

xe đó không đâm bà chết quách đi cho xong, bà không muốn nhận ân huệ của kẻ thù chút nào. Nhưng ông Diệp vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức

thay đổi: “Em nói linh tinh gì vậy? Nếu em bị xe đâm…có mệnh hệ gì, một

mình anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Sự việc ngày hôm nay… anh vẫn

muốn nhận ân tình này của Anh Hạo Đông.”

Tay bà Diệp bị gãy, Lam Tố Hinh phải tự thân vào bếp. Cô vừa nấu canh trứng rong biển vừa vểnh tai nghe cuộc nói chuyện của ông bà Diệp ở ngoài

phòng khách. Khi nghe thấy ông Diệp nói vậy, trên khóe môi cô khẽ nở nụ

cười.

Hôm sau đến trường, Lam Tố Hinh tìm gặp Anh Hạo Đông, nói cho anh biết:

“Chú em rất cảm ơn anh vì đã kịp thời cứu dì, em nghĩ sau này họ sẽ

không có ý thù địch gay gắt với anh nữa.”

Anh Hạo Đông lại chẳng vui mừng chút nào, anh đáp lời, giọng buồn buồn: “Thật không?”

Lam Tố Hinh nhạy cảm hỏi: “Anh sao thế?”

Anh Hạo Đông dõi mắt về phía chân trời xa xa, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Còn mười ngày nữa là tròn một năm ngày xảy ra chuyện giữa anh và U Đàm.”

Anh nhớ rõ như vậ, chứng tỏ trong anh vẫn luôn nghĩ đến nó. Lam Tố Hinh dịu giọng khuyên nhủ: “Việc đã qua thì để nó qua đi.”

“Nhưng anh không thể quên được, điểm mấu chốt, anh lại không thể nhớ ra.” Anh

Hạo Đông không kìm được, thổ lộ với cô: “Em biết không? Anh luôn cảm

thấy có một việc gì đó rất quan trọng mà anh đã quên mất.”

Việc rất quan trọng ư? Là chuyện gì? Lam Tố Hinh nghi hoặc nhìn anh chăm

chú, đợi anh nói tiếp. Anh nhíu mày, vẻ mặt hết sức đau khổ, cuối cùng

ôm lấy trán, nghẹn ngào nói: “Anh không nhớ được, suy nghĩ rất nhiều

cũng không thể nghĩ ra được. Chỉ là anh luôn cảm thấy có lỗi với U Đàm,

vô cùng có lỗi, hôm đó, anh nhất định đã làm những chuyện khiến cô ấy bị tổn thương, nếu không cô ấy sẽ không đâm anh đau như vậy. Cô ấy vẫn

luôn đối xử với anh rất đỗi dịu dàng và trìu mến. Sau khi anh nói muốn

chia tay cô ấy, hết lần này đến lần khác lạnh lùng đổi cô ấy đi, cô ấy

chưa từng nói một câu oán thán với anh.”

Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên, Anh Hạo Đông mà cô

quen, từ trước đến nay chưa từng lạnh lùng, nghiêm giọng với cô. Cô cũng không nghĩ anh lại ó thể trưng bộ mặt lạnh nhạt như thế để đối xử với

Diệp U Đàm. Xem ra, anh của trước đây…

Dường như thấu hiểu cô đang suy nghĩ điều gì, Anh Hạo Đông ngước mắt, chăm

chú nhìn cô, nói rõ từng từ: “Tố Hinh, trước đây anh là người rất xấu.”

Câu nói không chút giấu giếm và che đậy của anh khiến Lam Tố Hinh nhất thời không thể nghĩ được gì. Những việc trước đây thì liên quan gì đến cô?

Người cô quen là Anh Hạo Đông của bây giờ. Cô chân thành nói: “Hạo Đông, trước đây là trước đây. Anh, người mà em quen bây giờ, không hề xấu

chút nào.”

5.

Sau khi Anh Hạo Đông xả thân cứu bà Diệp, ông bà Diệp không thể đối xử với

anh như trước đây, hễ nhắc đến là nghiến răng nghiến lợi chửi mắng nữa.

Cùng là một người, vừa có thù vừa có ơn, việc này khiến họ cảm thấy vô

cùng khó xử khi phải đối mặt với anh sau này.

Chắc vì điều khó xử này nên lần trước, ông Diệp yêu cầu Lam Tố Hinh không

được qua lại với Anh Hạo Đông, còn bảo cô suy nghĩ rồi mấy ngày nữa trả

lời ông, nhưng đã hơn một tuần trôi qua, vẫn không thấy ông nhắc gì về

vấn đề này. Cô nghĩ chắc ông sẽ không đả động đến chuyện này nữa. Bản

thân họ lúc này cũng không thể coi anh là kẻ thù được nữa, huống chi là

cô.

Sau khi Quảng Viễn biết được chuyện này, anh im lặng rất lâu rồi thật lòng

nói: “Nếu anh ta muốn chuộc tội thì qua sự việc vừa rồi, anh ta đã thành công rồi đấy.”

“Thực ra, Anh Hạo Đông vẫn luôn cảm thấy áy náy với cái chết của chị U Đàm,

tuy chị U Đ