
êu thị mua chút rau quả và nguyên liệu nấu ăn rồi về nhà ngay lập tức. Vào
cửa nhà, Hà Tiêu cởi áo khoác ra, rồi xách đồ chui vào phòng bếp. Trình Miễn dạo
một vòng qua từng căn phòng, phát hiện không có gì có thể để anh phát huy tác dụng,
nên cũng đi theo vào phòng bếp.
"Cặp vợ chồng nhỏ ở phòng đối diện đã chuyển đi chưa?"
Hà Tiêu đang vùi đầu cắt thức ăn, vừa nghe xong cũng không kịp phản ứng: "
Cặp vợ chồng nhỏ nào?"
Trình Miễn cầm lấy dao trong tay của cô, vừa cắt vừa dùng cằm ra hiệu: "Ở
căn phòng đối diện có một cặp đôi."
Theo tầm mắt của Trình Miễn, Hà Tiêu hiểu ra. Sắc mặt cô đỏ lên nhéo một cái
lên thắt lưng của anh: "Còn có mặt mũi mà hỏi." Đến bây giờ, cô cũng
không có can đảm nói chuyện với bọn họ nữa.
Trình Miễn nhíu nhíu mày: "Nếu mà chưa rời đi, đến lúc đó mời cậu ta đến
tham gia hôn lễ nhé."
"Muốn mời thì anh đi mà mời, em không muốn mất mặt như anh đâu." Hà
Tiêu nhỏ giọng lầm bầm.
Trình Miễn rửa tay xong, nhân tiện ôm chặt lấy Hà Tiêu: "Có gì mà mất mặt,
cùng lắm thì để bọn họ nhìn lại là được."
Còn có thể mặc cả như thế này à? Hà Tiêu thật phục anh luôn rồi, nhưng lời phản
bác còn chưa nói ra miệng, người nào đó đã cúi đầu hôn xuống. Anh nhẹ nhàng để
dựa vào tường, khẽ nâng cằm của cô lên, mút lấy cánh môi của cô, chậm rãi dò
xét tiến vào. Hà Tiêu không có nhiều kinh nghiệm hôn môi, chỉ chốc lát sau đã bắt
đầu choáng váng, dùng lực đẩy anh một cái, một lát sau, Trình Miễn mới buông
ra.
Cô tựa đầu lên trên bả vai của Trình Miễn, lắng nghe tiếng thở dốc của nhau, cất
giọng hơi khàn khàn hỏi: "Tại sao anh, lại như vậy. . . . . ."
Cô còn chưa nói dứt lời, nhưng Trình Miễn đã hiểu rõ suy nghĩ của cô, anh cười
cười, khẽ hôn xuống vành tai mềm mại của cô: "Trời sinh?"
Cảm thấy hơi ngưa ngứa, làm cho Hà Tiêu muốn trốn tránh. Trình Miễn không đồng
ý, anh lôi kéo cánh tay của cô, kéo lên đỉnh đầu rồi đặt ở trên tường, sau đó
cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tiếu Tiếu, tối hôm nay có được hay không?"
Hà Tiêu không tránh được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Không có
phòng hộ, em. . . . . ."
"Không cần lo lắng." Anh nói, "Anh có chuẩn bị."
Hà Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, chuẩn bị xong? Lúc nào vậy? Tại sao cô không biết?
Trình Miễn vô tội nháy nháy mắt: "Mới vừa rồi ở siêu thị. . . . . ."
Sắc mặt đỏ rực lên, Hà Tiêu thật sự muốn đào hố vùi mình xuống rồi. Bây giờ anh
cũng không ngại mất mặt nữa rồi, mặc cả bộ quân trang đi mua thứ này ở siêu thị,
cũng không biết nhân viên thu ngân nghĩ như thế nào nữa.
Hà Tiêu không biết nói gì cho phải, trước ánh nhìn chăm chú, sáng rực đầy nhiệt
tình của Trình Miễn, cuối cùng cô nhỏ giọng thỏa hiệp: "Em đói rồi, ăn cơm
trước có được không?"
Trình Miễn mỉm cười.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn, cười đến rực rỡ của anh, ở trong lòng Hà Tiêu không nhịn
được tự xem thường bản thân. Rõ ràng là da mặt của anh dày, tại sao lúc này lại
giống như cô thiếu anh vậy?
Hết Chương 50 Edit by ♥Mạn Nhi •
Cả buổi tối, Hà Tiêu đều đứng ngồi không yên, mặc dù chưa tệ đến nỗi
nghĩ trên đầu đang treo một cây đao, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Trước khi đi ngủ, Hà Tiêu ở phòng tắm lề mề gần nửa giờ mới mặc bộ quần
áo ngủ ngủ ra ngoài, vừa soi gương, vừa lau mái tóc dài sắp đến eo, vừa
nhìn Trình Miễn đang ngồi ở trên giường phía sau. Anh tắm trước cô,
không hề lề mề, chưa đến nửa giờ đã giải quyết xong, sau đó vẫn ngồi ở
đằng kia, cúi đầu, đặt Laptop của cô lên trên đầu gối, không biết đang
nhìn gì ở đấy, nhìn vô cùng chăm chú.
Hà Tiêu đặt khăn lông xuống, hơi tò mò đi đến gần, sau đó thì cực kì hối hận, bởi vì cô đã nhìn thấy hình anh trong máy vi tính rồi, khuôn mặt
lập tức nóng lên .
Cô có chút thẹn quá hóa giận nên khép máy vi tính lại: "Mua cũng mua rồi, anh còn xem cái này làm gì?"
Đúng vậy, liên trưởng Trình đang tìm tòi cách sử dụng chính xác và những điều cần chú ý khi sử dụng áo mưa trên website. Mặc dù, đối với bản
thân anh vẫn rất tự tin, nhưng phải học tập đầy đủ, tránh cho xảy ra
điều gì đắc tội vị tiểu cô nãi nãi này, nếu không chỉ sợ cũng không có
lần sau đâu.
So sánh ra, da mặt của Trình Miễn còn dầy hơn nhiều. Anh hết sức bình
tĩnh đặt máy tính sang một bên, ôm lấy eo nhỏ của Hà Tiêu để cho cô ngồi lên trên đùi của mình. Lúc đầu, Hà Tiêu còn giùng giằng, nhưng không
chống lại được sức lực của người này.
"Cái này gọi là phòng trước để tránh tai hoạ." Anh nói, "Hơn nữa, anh
phát hiện cái này có không ít chủng loại, về sau nếu chúng ta có cơ hội
thì cũng thử một chút nhé, dù sao —— còn nhiều thời gian mà."
Hà Tiêu bị lời nói của Trình Miễn chọc cười, đưa tay bóp mặt của anh.
Anh không những không tránh, ngược lại còn tiến đến gần hôn lên gò má
của cô, dần dần hôn đến hõm vai, mùi thơm nhàn nhạt tràn đầy trong mũi.
Anh không nhịn được ôm cô càng chặt hơn, hô hấp cũng có chút không ổn
định nữa.
"Tắm xong rồi hả ?"
Hà Tiêu thấp giọng ừ một tiếng. Khoảng cách thân mật như thế khiến cô có thể thực sự cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, hơi ngưa ngứa, làm
cho cả người cô đều run rẩy. Trình Miễn cười cười, xoay ngư