
được, thật đó Tiếu Tiếu, mình muốn kết hôn, dự định hai tháng nữa."--editor://Mạn Nhi--D*Đ*L*Q*Đ
Hà Tiêu hơi hé miệng, không biết nên nói gì, thật lâu sau mới hỏi cô:
"Điềm Điềm, Từ Nghi đến Tứ Xuyên nhận binh rồi, cậu gặp anh ấy chưa?"
"Gặp rồi." Tạm dừng lại, Chử Điềm nói tiếp, "Không gặp anh ấy, thì mình gả cho ai?"
Lần này thì Hà Tiêu hoàn toàn bối rối, mặc dù cô chân thành hi vọng hai
người này có thể ở cùng nhau. Nhưng khi tin tức này đến quá đột ngột, có lẽ cô phải mất một lúc để tiêu hóa.
" Xảy ra chuyện gì vậy?"--editor://Mạn Nhi--D*Đ*L*Q*Đ
"Thật ra thì —— mình cũng không biết nói như thế nào cho rõ ràng." Nhớ
lại,tại giây phút gặp Từ Nghi trong bệnh viện, Chử Điềm vẫn còn hơi ngỡ
ngàng, nhưng khuôn mặt của cô nhanh chóng giãn ra, khóe miệng mang theo
nụ cười nhàn nhạt, "Anh ấy cầu hôn với mình, cầu hôn chân thành như vậy, nên mình mềm lòng, rồi đồng ý chứ sao."
Hà Tiêu nghĩ đây được coi là đáp án gì vậy?
Cúp điện thoại, sau đó Hà Tiêu sững sờ mất mười phút, rồi nhanh chóng kể
cho Trình Miễn. Trình Miễn nghe xong cũng không quá kinh ngạc, chỉ cười
nói: "Từ Nghi, cậu ta ấy à, có đôi khi thật sự nằm ngoài dự đoán."
"Có cái gì nằm ngoài dự đoán?" Giọng nói của Hà Tiêu hơi gấp gáp, "Trước
kia, Từ Nghi còn cự tuyệt người ta đến ngàn dặm, sao lúc này lại đột
nhiên nói muốn kết hôn?"
Trình Miễn nhỏ giọng trấn an: "Mặc dù
anh cũng không hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ cái gì, nhưng anh có thể đảm
bảo với em, Từ Nghi không phải người không chịu trách nhiệm, nếu cậu ấy
quyết định kết hôn, thì chắc chắn sẽ chăm sóc Chử Điềm thật tốt."
Hà Tiêu vẫn hơi lo lắng cho Chử Điềm. Cũng không phải cô nghi ngờ nhân
phẩm của Từ Nghi, mà sợ ở phương diện tình cảm, anh ấy lúc nào cũng lạnh nhạt, rồi sẽ vô tình làm Chử Điềm tổn thương, dù sao thì kết hôn cũng
không giống với hẹn hò, đây chính là chuyện cả đời.--editor://Mạn Nhi--
"Tốt lắm, Tiếu Tiếu." Trình Miễn cắt ngang suy nghĩ của cô, "Như vậy cũng
tốt, nói không chừng ngày cưới của chúng ta còn có thể chọn cùng một
ngày."
Hà Tiêu tạm thời bị anh dời sự chú ý đi, cô nhìn ánh mặt
trời đang chiếu xuống ở ngoài cửa sổ, nửa nghi ngờ, nửa đùa giỡn hỏi
ngược lại: "Anh chắc chắn chứ, trong vòng hai tháng có thể giải quyết
cha mẹ của em à?"
". . . . . ." Trình Miễn cắn chặt răng hàm, hít thở sâu, trả cho cô ba chữ: "Chờ xem!"
Hà Tiêu cười cười rồi cúp máy, khóe miệng, đuôi mắt đều không che giấu
được ngọt ngào. Nhớ tới Chử Điềm, cô lo lắng thở dài, đường là mình
chọn, cô cũng chỉ có thể mong cho cô ấy hạnh phúc.
Đến người lúc
nào cũng không bị nhiễm thất tình lục dục chỉ đạo viên Từ cũng bắt đầu
tính chuyện kết hôn rồi, ngoài miệng thì Trình Miễn không chịu thừa
nhận, nhưng cũng bắt đầu có chút sốt ruột rồi. Theo lý thuyết, nếu cứ
kiên quyết kết hôn cũng không phải là không thể. Dù sao đi nữa, anh và
Hà Tiêu đều anh tình tôi nguyện, nhưng mà hai người lại là người có
quan niệm gia đình rất nặng, cả đời chỉ có một lần kết hôn, dĩ nhiên bọn họ muốn cả hai bên cha mẹ đều tán thành và chân thành chúc phúc, Ngày
kết hôn, cũng hi vọng bọn họ đều có mặt ở đó.
Giáo sư Triệu cũng không nhịn được nữa, đưa cho con
trai một cách: "Nếu không thì như vậy đi, bảo Tiếu Tiếu tìm cơ hội mời
vợ chồng lão Hà ra ngoài, hai gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm?"
Lời này vừa nói ra, Trình Kiến Minh không tán thành đầu tiên: "Như vậy
không tốt đâu." Ông nói tiếp, "Tôi sẽ nói chuyện với lão Hà, đừng làm
khó con gái nhà người ta. Chủ yếu là người nhà của lão Hà ấy, tính tình
mạnh mẽ hơn, nếu thật muốn hai gia đình ngồi chung một chỗ, ở trên bàn
cơm nói chuyện này, e rằng lại khiến bà ấy cảm thấy chúng ta đang ép
buộc bọn họ."
"Vậy ông nói làm sao bây giờ?" Giáo sư Triệu gấp
đến mức mắt kính từ trên sống mũi tuột xuống. Cũng không phải bởi vì con trai, đàn ông mà mà, ba mươi tuổi kết hôn cũng không tính là muộn. Là
bà lo lắng cho Hà Tiêu, sợ lại xảy ra biến cố gì, một cô gái tốt như vậy sẽ bị người khác cưới mất.
Trình Kiến Minh
cũng không có gì cách tốt, ông dùng ánh mắt không chịu thua kém nhìn con trai: "Để Trình Miễn tự mình suy nghĩ đi, lớn như thế rồi, cũng không
thuyết phục được cha mẹ vợ, còn nói gì đến chuyện mang binh đánh giặc?"
Giáo sư Triệu cười giễu cợt ông: "Không biết giống ai, năm đó nếu không phải tôi kiên trì không phải ông thì không gả, nói không chừng đến bây giờ
ông cũng chưa có vợ ấy chứ !"
Ở trước mặt con trai mà bị vợ không lưu tình chút nào mà trách mắng, Trình Kiến Minh cũng thấy thật mất
mặt, anh giả vờ hắng giọng, ho khan hai tiếng, ý là nhắc nhở vợ mình nên có chừng có mực.
Trình Miễn ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa sửa chữa kế hoạch huấn luyện, vừa nghe hai người nói chuyện, sau khi nghe
vậy, không thể nín được mà cười cười, đưa tay ra ra hiệu ngừng chiến.
"Được rồi, hai người cũng đừng ầm ĩ nữa, chuyện của con tự mình xem xét rồi
giải quyết, sẽ không làm mất con dâu của hai người đâu."
Vừa nói
như vậy, nhưng khi thật sự hành động, vẫn có chút không biết nên làm thế nào. Trước không nói, từ nhỏ đến lớn anh cũng chư