
qua cuộc sống cơm tới thì há miệng, quần áo đến thì vươn
tay, ngày nào cũng tỏ ra thích thú : "Ba phục vụ mẹ con các con bao
nhiêu năm như vậy rồi, rốt cuộc đến phiên ba được hưởng thụ một lần."
Mỗi lần như vậy thì bà Điền cũng phải trừng mắt nhìn ông: "Đúng vậy, còn đến bệnh viện mà hưởng thụ nữa!"
Ở cùng một bệnh viện, nên Lỗi Lạc và Đồ Hiểu cũng thường đến đây thăm
ông, cũng không nói một chữ nào về chuyện khối u não, chỉ toàn nói về
chuyện khi bọn họ còn bé .
Bởi vì sự kiện dây chuyền ngọc trai, nên đối với Lỗi Lạc, có thể nói là
bà Điền đã khắc sâu ấn tượng. Nên giọng nói cũng không thoải mái, nhìn
thấy con gái và cô ấy đã làm hòa, bản thân cũng làm mẹ nên cũng không so đo. Bà từng âm thầm hỏi Hà Tiêu.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại làm hòa với con gái nhà họ Trác vậy, hồi nhỏ hại con chưa đủ thảm à?"
Hà Tiêu buồn cười nhìn mẹ mình: "Ngài còn nhớ rõ nhỉ, cô ấy đã sớm hoàn
lương rồi, bây giờ đang ở chung một chỗ với Hồng Kỳ, cũng chuẩn bị kết
hôn rồi."
Bà Điền Anh ồ một tiếng: "Cũng tìm quân nhân à?" Bà bĩu môi, "Tại sao mọi người đều không thể rời khỏi bộ đội đại viện vậy nhỉ."
Hà Tiêu hơi bất mãn, nho nhỏ nói thầm: "Làm lính thì có gì không tốt?"
Điền Anh liếc xéo cô: "Tôi nào dám nói làm lính không tốt? Cứ cho là con gả đi rồi, chờ mẹ với ba con già rồi, bị ốm phải đến bệnh viện, con xem xem cậu ấy có thể rút ra thời gian cùng con đến phục vụ hai chúng ta
không, nhìn xem đến lúc đó có phải chỉ có một mình con bận trước bận sau hay không nhé!"
Hà Tiêu nghĩ thầm nào có chuyện như vậy, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, lão Hà nằm viện một tuần nay, người nào đó còn đang bận huấn luyện dã
ngoại nên chưa tới thăm một lần. Dù ngày hôm trước Giáo sư Triệu đã đến
thăm một lần, nhưng mẹ cô vẫn cảm thấy Trình Miễn không đáng tin cậy, về sau cũng không thể trông cậy hết vào bốn ông bà già trong nhà
chứ?
Trong lòng Hà Tiêu cũng không trách Trình Miễn, bởi vì ngay từ đầu, cô
đã không có ý định nói cho anh biết trước khi kết quả kiểm tra được đưa
ra, Triệu Tố Uẩn ở bên kia cũng nóng nảy tra hỏi nên cô không thể không
nói. Thời gian chờ đợi rất đau khổ, cho nên cô không muốn khi anh đang
bận rộn không phân thân ra được lại còn khiến anh lo lắng.
Nói không hề cảm thấy mất mát một chút nào, đương nhiên là gạt người
rồi. Hà Tiêu cảm thấy, bây giờ đối với Trình Miễn cô càng ngày càng ỷ
lại, nếu như anh có thể ở bên cạnh giúp đỡ, vậy thì có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Đêm trước ngày kết quả được đưa ra, Hà Tiêu và Điền Anh cùng ở lại bệnh viện.
Trong phòng bệnh chỉ cung cấp một chiếc giường ngủ cho người thân, Hà
Tiêu mang giường xếp mà Lỗi Lạc dùng khi trực đến, cô cố chịu đựng mà
ngủ. Bởi vì cô biết rõ, một đêm này cô sẽ không ngủ được.
Cha mẹ hai người đã chìm vào giấc ngủ ngon. Nửa đêm Hà Tiêu tỉnh lại,
chỉ nghe thấy hô hấp nhàn nhạt của hai người, đều đều kéo dài. Cô cười
nghĩ, rốt cuộc bản thân vẫn ít tuổi, tố chất tâm lý hoàn toàn kém so với người đã sống nửa đời người. Ngồi trên giường xếp ngây ngô mất một lúc, cô khoác tạm chiếc áo khoác quân đội lên người, đẩy cửa ra, lặng lẽ đi
ra ngoài.
Cả một tầng lầu đều rất an tĩnh, ở bên ngoài, ngoại trừ y tá trực ban
ra, trong hành lang cũng chỉ có một mình cô. Hà Tiêu lặng lẽ đi đến cuối hành lang, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng ở bên ngoài, khoảng không
gian đen kịt, không nhìn thấy được một chút xíu ánh sao nào.
Đứng yên một chỗ một lúc lâu, Hà Tiêu cảm thấy hai chân hơi tê tê, nên
mới kéo kéo quần áo, ngồi lên trên một băng ghế ở bên cạnh. Cô không vội trở về, dù sao nằm ở đó chỉ lăn qua lộn lại, còn không bằng ngồi im
lặng ở đây một lát, để tránh ầm ĩ tới giấc ngủ ngon của ba mẹ.
Hơi buồn chán, cô lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi, không như ý
nguyện, tất cả các ván đều thua, Hà Tiêu không khỏi cảm thấy hơi uể oải. Ném điện thoại sang một bên, đầu dựa vào tường, từ từ nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, còn có tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Đã trễ thế này, còn có ai đến vậy?
Cô từ từ mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen láy quen thuộc, sau đó, hơi ngạc nhiên.
Trình Miễn cũng không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cô, anh hơi ngừng lại một
chút, rồi lại bước nhanh lên lầu, đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:
"Trời lạnh như thế này, sao lại ngồi ở đây vậy?"
[Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại☀DĐLQĐ'>
Hà Tiêu chưa phản ứng kịp, chỉ thấy anh cúi người xuống, cài hết cúc áo
của áo khoác quân phục cho cô. Cô cười khe khẽ, bắt lấy cánh tay của anh lại: "Sao anh lại đến vào lúc này?"
Trình Miễn chỉ cúi đầu, rầu rĩ nói: "Nếu như em chịu nói cho anh biết, chỉ sợ anh còn có thể đến sớm hơn."
Hà Tiêu bĩu môi: "Nói cho anh biết làm gì? Dù sao cũng phải đợi."
Trình Miễn cũng không bị sự giác ngộ này của cô làm cảm động, vẫn dùng
giọng nói không tốt mà nói với cô như cũ: "Đừng ngồi ở đây nữa, đứng dậy đi về phòng bệnh đi."
[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ'>
"Em không muốn về." Cô không buông tay, "Trở về cũng không ngủ được, anh ngồi ở đây nói chuyện với em một l