XtGem Forum catalog
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323253

Bình chọn: 9.00/10/325 lượt.

ên vỗ vỗ đầu của cô. Nhìn theo phương hướng của chị ấy, Hà Tiêu nhìn thấy có một người

đứng ở cửa phòng, mặc áo khoác quân phục, trên người là vẻ phong trần

mệt mỏi và chật vật. Nhìn thấy người kia, Hà Tiêu hoi lờ mờ nghĩ ra, đợi đến khi cô nhớ người này là ba cô thì người nọ đã xoay người đi trong

chớp mắt, cũng không ở lại một phút nào.

"Sau này em mới hỏi lão Hà, em nói tại sao ba không đi vào gặp em, chỉ

vội vã đi thăm mẹ em, cũng có thể rút lại một phút để nghe con gọi ba

một tiếng ba chứ?"

"Thế chú Hà nói thế nào?"

"Ba em ấy à, ông ấy nói..." Khóe miệng Hà Tiêu vẫn có nụ cười, nhưng ánh mắt lại có một tầng hơi nước từ từ nổi lên, "Ông nói ông không dám vào, sợ vừa tiến đến ôm lấy em sẽ không nhịn được mà khóc lên trước mặt

nhiều người như vậy."

[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ'>

Cảm thấy thân thể cô đang run rẩy, Trình Miễn ôm chặt cô hơn: "Tiếu Tiếu...”

"Anh biết không? Chỉ cần em nhớ đến những lời này, thì lại cảm thấy khổ

sở." Hà Tiêu vùi đầu vào hõm vai của Trình Miễn, nước mắt rơi vào trong

quần áo của anh, nhiễm ướt một mảnh, "Trình Miễn, em không thể để mất ba em, em không có cách nào tưởng tượng ra có một ngày như thế."

"Sẽ không đâu." Trình Miễn hôn lên khuôn mặt ướt át của cô, "Sẽ không đâu, Tiếu Tiếu."

Hà Tiêu níu chặt quần áo của anh, khóc đến khổ sở. Giống như sự sợ hãi

và lo lắng của mấy ngày nay đều được trút hết ra ngoài vào lúc này, cũng không thể kiềm chế được nữa.

Hết Chương 53

Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀DĐLQĐ

Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả.

Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi."

Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?"

"Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp

tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính,

cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn

còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh."

Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được

coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không

ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng

cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh.

[Cácbạntheodõitruyệntại☢DĐLQĐ'>

Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi."

Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm.

Sau khi có kết quả, Hà Tiêu và bà Điền cũng không thoải mái được bao

lâu, bởi vì bệnh viện đã vạch ra kế hoạch trị liệu tiếp theo cho lão Hà.

Hà Tiêu không muốn cha mình sắp sáu mươi tuổi còn phải rạch một dao trên người, sợ sẽ không chịu nổi, liền hỏi bác sĩ xem có thể lựa chọn điều

trị bằng thuốc hay không. Sau khi lão quân y suy nghĩ tỉ mỉ mới đưa ra

đáp án, để bảo đảm an toàn, nên vẫn đề nghị làm phẫu thuật.

Trong quá trình chuẩn bị trước đó, Hà Tiêu cảm thấy bản thân đã mang

khẩn trương của cả đời mình dùng hết rồi, lo lắng việc này lo lắng việc

kia. So sánh ra, bà Điền còn bình tĩnh hơn nhiều.

Hai mẹ con các cô vẫn hầu hạ bên cạnh lão Hà, cho đến đưa người vào

phòng giải phẫu. Trong nháy mắt cửa lớn bị đóng lại, dường như tất cả

sức lực chống đỡ đều biến mất, hai chân bà Bà Điền Anh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

Bởi vì lúc trước bà Điền biểu hiện quá bình tĩnh, nên tất cả mọi người

cũng không phòng bị, làm cho bà mạnh mẽ vấp ngã. Bản thân bà Bà Điền Anh mình cũng hơi ngượng ngùng: "Tại sao lại ngã xuống thế nhỉ."

Trình Miễn vội vàng đưa tay đỡ bà dậy, bà cười híp mắt nói không cần,

nhưng không ngờ chân vừa chạm xuống sàn nhà thì lại trượt một lần nữa.

Bà sửng sốt ngồi ở đó, sau đó thì gào khóc.

Hà Tiêu vội vàng ôm chặt bả vai của mẹ mình, chỉ nghe thấy bà Điền khóc

vô cùng uất ức: "Tiếu Tiếu, Mẹ gả cho ba con hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên đưa ông ấy vào phòng giải phẫu, con nói xem tại sao lão đầu

này không làm cho người ta bớt lo lắng vậy...."

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người ở đây là bật cười, sau đó thì lâm vào trạng thái xúc động.

Thường ngày, khi bà Điền Anh nhắc đến lão Hà phần lớn đều là trách mắng

ông, trực tiếp tỏ ra lo lắng và đau lòng như vậy, đừng nói những người

khác, ngay cả Hà Tiêu, cũng là lần đầu tiên thấy.

Hà Tiêu không hề nói gì, ôm bà vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào lưng của bà, để an ủi bà.

Có thể là ông trời biết nhiều người lo lắng cho ông như vậy, nên phẫu

thuật vô cùng thuận lợi, mặc dù lão Hà phải chịu khổ, sắc mặt tái nhợt,

nhưng hiếm khi được ngủ bình thản như vậy.

Bà Điền chăm sóc ông một tấc cũng không rời, dù Hà Tiêu khuyên nhủ nhiều lần, bà cũng không chịu đi nghỉ ngơi.

Đến cuối cùng vẫn là Trình Miễn đến khuyên bảo bà: "Dì, để con ở đây đi. Ngài và Tiếu Tiếu đã vất vả nhiều ngày như vậy, đều cần nghỉ ngơi, đừng để cho chú vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hai người với gương mặt tiều tụy."

Bà Điền hơi do dự: "Con...”

Trình Miễn cười cười: "Ngài yên tâm, tính cảnh g