Snack's 1967
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323081

Bình chọn: 10.00/10/308 lượt.

ẽ hôn lên môi của cô, tưởng chừng

như là cắn vậy.

Hà Tiêu bị anh hôn đến bối rối, sau khi phục hồi lại tinh thần, người

nào đó đã bước nhanh lên xe, hất bụi mà đi rồi. Làm cho Hà Tiêu không

biết là nên khóc hay nên cười.

Cô lau miệng, hơi khó chịu: "Có ý gì chứ."

Trình Miễn về nhà một chuyến, sau khi lấy được đồ thì chạy như bay quay về liên đội.

Hai mươi mấy ngày không gặp mặt rồi, bọn tiểu tử ở đại đội trinh sát

nhìn thấy liên trưởng thì không nhịn được mà làm ầm ĩ một lúc, Trình

Miễn vừa đá vừa đạp để đuổi bọn họ đi, rồi mới đóng cửa lại, cẩn thận

từng li từng tí lấy lá thư kia ra.

Phong thư màu trắng, ở mặt ngoài chỉ có bốn chữ: Người nhận Trình Miễn.

Nét chữ thanh tú, chắc chắn chỉ có học sinh xuất sắc như Hà Tiêu mới có

thể viết ra được. Trình Miễn còn nhớ rõ, khi giáo sư Triệu làm chủ nhiệm lớp của cô ấy, vẫn luôn khen ngợi rằng chữ của cô rất đẹp, bắt anh phải học tập cô ấy.

[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ'>

Khóe môi hơi cong lên, Trình Miễn lấy lá thư ra. Mở rộng ra, ở góc đã

hơi ố vàng, mực bút máy màu xanh đậm, trong từng câu chữ đều là những kỉ niệm xưa cũ.

Trình Miễn:

Thật lâu rồi không viết thư cho anh.

Mùa đông thành phố B luôn lạnh vô cùng. Sáng sớm em đã bị lạnh cóng đánh thức, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy một trận tuyết rơi như bông.

Mùa đông năm nay, thân thể lão Hà thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài vấn đề. Em khuyên ông đi bệnh viện, nhưng lão Hà vẫn không đồng ý. Mỗi khi

em nhắc đến, ông luôn cau mày mắng em: "Ba đã làm lính mười mấy năm rồi, chút sức chống cự với mấy bệnh vặt này cũng không có sao?"

Thật ra thì em hiểu, lão Hà đang sợ hãi. Sợ lỡ như khám ra một căn bệnh

nguy hiểm, từ đó ông không thể bước ra khỏi cửa bệnh viện. Có điều cuối

cùng em khóc một trận, lão Hà mới miễn cưỡng đi khám. Không có vấn đề gì lớn, thật vô cùng may mắn.

Em đã quên mất từ khi nào thì mình bắt đầu gọi ông là "lão Hà, lão Hà",

đã gọi ngần ấy năm, thật sự ông đã già. Ngày đó, tôi ngồi sóng vai xem

tivi với ông, lơ đãng quay đầu nhìn thấy bên tóc mai của ông có một nhúm tóc bạc sáng ngời rất chói mắt. Tôi nhìn khó chịu, nói muốn nhuộm tóc

cho ông, còn bị lão Hà cười nhạo một trận.

[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ'>

Trên TV đang chiếu nghi thức duyệt binh kỷ niệm 60 năm dựng nước, lão Hà chăm chú nhìn trong chốc lát, bỗng hỏi em, có biết trong cuộc đời lính

mười mấy năm của ông, tiếc nuối nhất là chuyện gì không? Em lắc đầu, ông cười nói cho em biết đáp án, ông nói ông tiếc nuối nhất chính là không

thể đợi đến khi toàn binh thay đổi trang phục đã chuyển nghề rồi, kiểu

quân trang 07 kia mặc lên người hùng dũng phóng khoáng biết bao.

Em cũng cười theo, trong đáy lòng hoàn toàn chua xót.

Em biết lão Hà vẫn hoài niệm nơi đó cũng chính như em vậy. Hoài niệm đến đại viện cũ kỹ, nông trường, bãi sông, hoa nở khắp núi đồi và vô số

thời gian vui vẻ. Em ngày đêm nhớ đến chúng, dù đã rất nhiều năm cuối

cùng em vẫn chưa về đó một lần nào.

Trước đó không lâu em buồn phiền biết được hai năm nữa đại viện cũ và

nông trường sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Ngày nghe thấy tin tức kia em lại

mất ngủ. Trên phương diện tình cảm, cho đến bây giờ, em là một kẻ có

nhận thức chậm, đều phải sau khi xa cách thật lâu mới có thể cảm thấy

khổ sở. Cho nên giấc mơ là nơi an ủi duy nhất của em.

Ở trong mơ, em lại nhớ đến nông trường, vượt qua dãy tường thấp, đi đùa

nghịch nòng nọc trong bãi sông. Ở trong mơ, em lại nhớ đến bãi tập trong đại viện, tìm chiếc giày xăng đan bị vứt dưới bầu trời đầy sao. Ở trong mơ, em ngồi xe quân sự chông chênh đến một nơi rất xa, trong sương mù,

mở to đôi mắt để thấy được anh.

[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ'>

Trình Miễn.

Em nghĩ em cũng không có cách nào lừa gạt bản thân nữa, em nhớ anh. Thật sự rất nhớ anh.

Chỉ có nửa tờ giấy mỏng manh, nhưng Trình Miễn lại đọc không biết bao nhiêu lâu. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.

Ngoài cửa sổ chợt vang tiếng hoan hô, gió làm rèm cửa sổ lay động, ánh

mặt trời rực rỡ chiếu vào. Trên sân bóng cách đó không xa, những binh sĩ vừa thắng trận bóng đang hưng phấn vẫy tay với đồng đội đang làm khán

giả.

Trình Miễn cười cười, quay đầu, hơi chớp mắt, một giọt nước mắt cứ như

vậy mà rơi xuống một cách vội vàng, rơi trên lá thư, nhuộm ướt cả một

mảng lớn.

Đột nhiên anh hơi phiền muộn, vội vàng dùng tay lau sạch sẽ.

Anh nhớ đến lời nói mà lão Hà nói sáng nay.

Lão Hà cười nhạt, vẻ mặt rất bình thản: "Con bé viết cho cậu không chỉ

một lá thư, nhưng một phong thư cũng không gửi đi, chỉ xếp thành đống.

Sau đó khi chuyển nhà thì làm mất, con bé đứng sau lưng chúng ta khóc

một lúc lâu, còn tưởng rằng chú không biết. Về sau khi con bé lên đại

học, có một năm chú dọn dẹp bàn đọc sách cho nó, mới khiến chú phát hiện ra lá thư này. Nhưng mà cháu yên tâm, chú chưa hề đọc."

[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ'>

Lên đại học. Vậy thì viết lá thư này vào năm nào đây?

Nhớ đêm đó nói chuyện ở ngoài hành lang, Hà Tiêu từng tự trách nói, hai

năm trước thân thể lão Hà đã bắt đầu không ổn, nên hàng năm cô đều thúc

giục ông đến