
úc được không?" Cô nhìn anh, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt trong suốt vô cùng.
Trình Miễn nhìn lại, cũng biết không rút ra được. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của cô, xem như là đồng ý.
Đêm xuống, ghế dài lạnh vô cùng.
Trình Miễn bế Hà Tiêu lên, để cô ngồi trên đùi của mình. Hà Tiêu cũng
tiện thể mà làm ổ trong lòng anh, cảm giác cực kì ấm áp và thoải mái.
[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ'>
"Trở về lúc nào vậy?"
"Tối hôm nay." Trình Miễn nói, "Gọi điện thoại cho em thế nào cũng không gọi được, khi nhận được điện thoại của giáo sư Triệu mới biết chú Hà
nhập viện rồi, trái lại bên chỗ em lại quá yên tĩnh, một tin nhắn cũng
không có."
Hà Tiêu cọ cọ trên bả vai của anh, giống như là lấy lòng. Trình Miễn cúi đầu hôn lên mái tóc dài mềm mại của cô: "Bao giờ thì có kết quả?"
"Ngày mai."
"Nói như vậy thì anh đến rất đúng lúc." Anh cười, "Anh với em, cùng nhau chờ nhé."
Hà Tiêu đồng ý luôn, không có lời dư thừa.
Trình Miễn ôm chặt lấy cô: "Mệt à?"
"Không có." Cô hạ thấp âm giọng, "Chỉ là, nghĩ đến một số chuyện."
"Chuyện gì?" Anh hỏi.
"Mấy câu chuyện cũ, đều về lão Hà và mẹ." Hà Tiêu cười, từ từ nhớ lại, " Buổi sáng ngày hôm qua, không biết lão Hà cáu kỉnh cái gì đó, cứ không
chịu uống thuốc. Trong cơn tức giận, mẹ em đã nói sớm biết người này khó hầu hạ như thế này, ban đầu nên kiên quyết hủy hôn. Lão Hà nghe xong
còn đặc biệt hài lòng."
Trình Miễn nhướng nhướng lông mày: "Lúc còn trẻ bác trai và bác gái cũng từng ầm ĩ như vậy à?"
Hà Tiêu cũng cảm thấy thú vị, "Em cũng mới được nghe nói."
Cácbạntheodõitruyệntại+DĐLQĐ
Lúc Lão Hà còn trẻ, trong nhà rất nghèo, mặc dù dáng vẻ không tệ lắm,
những người chịu gả cho ông cũng không nhiều lắm. Theo lời của bà Điền
nói lại là bà khi còn trẻ ngu ngốc mới đồng ý xem mặt với ông ấy, đính
hôn không bao lâu thì bà liền hối hận, muốn từ hôn, liền viết lá thư gửi đến bộ đội.
Lúc ấy lão Hà chỉ là một nhân viên văn thư trong doanh trại, nổi tiếng
là người bị trắc trở trong chuyện kết hôn, thật vất vả đơn vị mới giới
thiệu cho một người, còn chưa vui mừng được mấy ngày, dã nhận được thư
từ hôn từ nhà gái. Không chịu nổi đả kích, ngay đêm đó thì bắt đầu phát
sốt, sốt chừng mấy ngày liền. Trạm trưởng hết biện pháp rồi, nên viết
một lá thư cho vợ chưa cưới Điền Anh của lão Hà. Câu nói đầu tiên chính
là: chúng tôi đều nhất trí cho rằng, Hà Húc Đông, là một đồng chí tốt!
"Mẹ ta không chịu nổi áp lực của tổ chức, nên thu hồi thư từ hôn, đợi
đến lễ mừng năm mới ba em được nghỉ phép về nhà, hai người liền kết hôn
luôn cho xong."
Trình Miễn nghe vậy, nhạy bén nói: "Thì ra còn có một chiêu như vậy, để
lần sau anh cũng thử một lần xem sao?"Cácbạntheodõitruyệntại☢DĐLQĐ
Hà Tiêu liếc mắt nhìn anh, vươn tay ra nhéo lỗ tai của anh: "Ít nghĩ bậy nghĩ bạ đi."
Trình Miễn cười: "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Về sau cũng chỉ là một cặp vợ chồng bình thường với những vấn đề nhỏ trong cuộc sống. Khi đó cấp bậc của lão Hà không đủ, có con rồi
cũng chỉ có thể để vợ ở nhà. Ông bà nội bởi vì Hà Tiêu là con gái, nên
rất ít khi quan tâm đến bọn họ, Điền Anh cũng chỉ có thể ở nhà một mình
chăm con, tất cả khổ sở đều tự mình nuốt xuống, đợi đến khi lão Hà được
nghỉ phép về nhà, nhìn thấy sắc mặt gầy yếu, khô vàng của vợ, nước mắt
liền rơi xuống ngay lập tức. Đáng tiếc ông là người con có hiếu, nên
không có cách nào nói gì với cha mẹ, vì vậy cho đến khi Hà Tiêu bốn năm
tuổi, lão Hà mới được cân nhắc, bộ đội sắp xếp cho theo quân, cuộc sống
của bọn họ mới tốt hơn một chút.
"Ở trong ấn tượng của em, lão Hà vẫn luôn là người cha tốt, người chồng
tốt. Đối với mẹ em, ông ấy cưng chiều và bao dung đến trình độ quả thật anh sẽ không cách nào tưởng tượng được, dĩ nhiên, ông ấy cũng rất
thương em. Ông thường nói, ở nhà em, ông là người không có địa vị nhất,
tùy mẹ con em sai bảo." Hà Tiêu nói xong, khóe môi hơi cong lên, "Thật
ra thì em biết rõ, những năm gần đây, ông đều cố gắng hết sức để đền bù
cho mẹ con em, nhất là mẹ em. Bởi vì ông đắc tội mẹ em sáu, bảy năm, nên ông mới tự phạt mình dùng cả đời để đền bù."
Hiếm khi thấy Trình Miễn im lặng, đến bây giờ anh mới sâu sắc cảm nhận
được sự phản đối của bà Điền Anh với những lời anh nói. Chỉ vì từng trải qua, cho nên mới hiểu được.
"Đừng buồn." Anh vuốt ve đầu Hà Tiêu.
"Em không buồn." Hà Tiêu ngồi dậy, nở nụ cười với anh, "Khi đó em còn
nhỏ, về những chuyện này, cũng không nhớ rõ. Ấn tượng sâu sắc duy nhất,
là mùa đông năm bốn tuổi đó."
Cácbạntheodõitruyệntại_DĐLQĐ
Mùa đông năm ấy, Điền Anh bị bệnh, Phải nhập viện. Sợ Hà Tiêu ở nhà
chồng một mình không có ai chăm sóc, nên giao phó cô cho chị gái của bà, cũng chính là dì của Hà Tiêu. Khi đó, tuy nói Hà Tiêu không hiểu
chuyện, nhưng vẫn biết mẹ không thoải mái, nên cũng ngoan ngoãn ở nhà
dì, không làm làm ầm ĩ muốn gặp mẹ. Khi đó sắp đến tết âm lịch, mỗi buổi tối đều có rất nhiều người đến nhà dì, vây quanh lò lửa uống trà nói
chuyện phiếm. Cô chơi đùa với con gái của dì, lấy mạt chược ra xếp thành đống.
Có một buổi tối, khi cô đang chơi vui vẻ, chị họ đột nhi