
ời cô lại đối diện mình. Thấy cô muốn tránh, thì nghiêng đầu theo phương hướng của cô rồi chiếm lấy bờ môi của cô, thừa dịp mà lẻn vào. Anh trêu chọc đầu
lưỡi mềm mại của cô, nửa mút nửa hút. Hà Tiêu không tránh được, mơ mơ
màng màng đặt cánh tay lên trên đầu vai của anh.
Cảm thấy dần dần Hà Tiêu không thở nổi, Trình Miễn thoáng buông lỏng cô
ra, vừa chạm khẽ trên môi cô, vừa ậm ờ nói: "Không tránh nữa à ?"
Hà Tiêu dùng sức lực yếu ớt hơi đẩy anh ra, còn chưa kịp nữa mở miệng
kháng nghị, thì lại bị Trình Miễn hôn lên, dừng lại mấy giây, rồi hôn
xuống phía. Vạt áo ngủ bị vén lên, một bàn tay chậm rãi nâng hông của cô lên. Bởi vì huấn luyện quanh năm, nên lòng bàn tay này có vết chai, khi chạm vào làn da mịn màng da thì giống như bị điện giật vậy. Hà Tiêu
không chống đỡ được, hô nhỏ một tiếng rồi nâng cần cổ lên, ngón tay
trượt vào giữa mái tóc ẩm ướt của Trình Miễn.
Trình Miễn vỗ vỗ lưng của cô để trấn an, bàn tay khác thì ngầm đưa ra
cởi áo trong của cô ra. Lần đầu tiên làm chuyện này, động tác cũng không thuần thục, nên Trình Miễn phải tiêu tốn chút thời gian mới xong, cũng
vì vậy có vẻ hơi nóng nảy, đợi đến khi hai luồng trước ngực không hề bị
che dấu ngạo nghễ ưỡn lên, xuất hiện trước mặt thì anh nghe thấy trong
đầu vang lên oanh một tiếng, phòng tuyến đã bị sập rồi. Anh vùi đầu lần
lượt ngậm chặt hai điểm nhỏ, không để ý đến sự giãy giụa của Hà Tiêu,
giữ chặt lấy hông của cô. Bàn tay còn lại dò xuống phía dưới, hơi trúc
trắc trêu chọc, nghe thấy tiếng hút khí thật nhỏ của Hà Tiêu, anh có thể cảm thấy cô đã dần dần tiến vào trạng thái.
"Trình Miễn. . . . . ." trong vành mắt Hà Tiêu ngân ngấn nước mắt, dùng giọng nói cầu xin tha thứ muốn anh bỏ qua cho mình.
Trình Miễn không hề cử động, lật người đè cô ở trên giường, vội vàng mà
sốt sắng hôn lên tất cả của cô. Hà Tiêu nắm lấy chăn bông ở dưới người,
khi thì nắm lấy, khi thì thả ra, hai chân thon dài bị Trình Miễn gác ở
hai bên người, ở giữa thì đối diện với anh, bị anh trêu chọc, một chút ý thức còn lại khiến Hà Tiêu nghĩ không thì ngất đi luôn. Không biết lặp
đi lặp lại như vậy bao nhiêu lâu, Hà Tiêu cảm thấy đột nhiên mọi suy
nghĩ đều bị hút hết, giống như là lơ lửng giữa không trung, cô không
nhịn được nên hơi run rẩy, hơi muốn khóc, nhưng khoái cảm kéo tới, làm
một chút lý trí và hơi sức của cô đều biến mất.
Phòng ngủ tối om, chỉ còn lại tiếng thở dốc và nhịp tim đập của hai
người. Trên trán của Trình Miễn đã sớm có một lớp mồ hôi, sau đó anh ôm
chặt lấy Hà Tiêu đang lộ vẻ vô cùng tủi thân và yếu ớt, hôn trấn an, bàn tay kia thì kéo tủ đầu giường ra lấy áo mưa phòng hộ. Hà Tiêu dần dần
hoàn hồn, có chút cảm giác trống rỗng khiến cô chủ động đáp lại nụ hôn
của Trình Miễn, thậm chí còn dùng hai chân cọ vào người anh, chậm rãi đi xuống phía dưới. Chỉ còn một động tác cuối cùng, nhưng động tác của
Trình Miễn lại dần dần chậm lại, đến cuối cùng —— thì dừng lại hoàn
toàn!
Hà Tiêu cảm thấy có cái gì không đúng, cô buông tay ra, thở hổn hển nhìn Trình Miễn, mang theo âm thanh rung động hỏi "Sao vậy?"
Trả lời cô là âm anh “tách” một tiếng vang lên, đèn đầu giường được bật
lên, Hà Tiêu không chịu nổi kích thích của ánh đèn, lấy mu bàn tay che
lên mắt. Sau khi cô thích ứng thì chậm rãi mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt hơi ảo não. Giờ phút này, cô không còn để ý tới hành động mới vừa rồi của bản thân mà cảm thấy thẹn thùng nữa, chỉ lo lắng nhìn
Trình Miễn, hỏi lại một lần nữa: "Sao vậy anh?"
Trình Miễn bày ra dáng vẻ không muốn nói, nhưng không chống lại được sự
truy hỏi của Hà Tiêu, đành phải mơ hồ đáp trả: "Làm phản rồi."
Làm phản? Cái gì làm phản? Hà Tiêu không hiểu nổi, cho đến khi thấy hộp
áo mưa phòng hộ ở trên tủ đầu giường kia, thì mới hiểu được. Cô không
nhịn được, cười ra tiếng, suýt nữa thì đau đến sốc hông. Ai có thể nghĩ
rằng, liên trưởng Trình vô cùng kiêu ngạo, thế mà suýt nữa thua bởi một
cái mũ? Một lát sau, Hà Tiêu không cười nổi nữa, bởi vì rõ ràng Trình mỗ đã có chút thẹn quá hóa giận, cả người đè xuống, làm cho cô không rảnh
mà cười nữa.
Mặc dù có một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy, nhưng lần đầu tiên so với
tưởng tượng của Hà Tiêu còn đau hơn nhiều. Vậy mà người nào đó cũng
không biết điều, còn giày vò cô hai lần, chọc cho cô suýt chút nữa thì
bãi công không làm nữa. Sau khi kết thúc, Hà Tiêu đã mệt rã rời, ngã vào ngực của Trình Miễn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, mà sau khi được như ý,
Trình mỗ lại không ngủ được, thậm chí hơi kích động.
Một bên anh vừa vô ý thức dụ dỗ, vỗ về Hà Tiêu, đồng thời vừa cảm thán
một câu ở trong đáy lòng: Mẹ nó, rốt cuộc anh phá trinh rồi.
Ngày hôm sau, Hà Tiêu dậy hơi trễ.
Trong nháy mắt mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng huýt sáo truyền đến từ
phòng bếp, ngũ âm không hoàn chỉnh, cho thấy rõ ràng là âm thanh ngâm
nga của Trình Miễn. Ban đầu, cô còn hơi hoảng hốt, cho đến khi khẽ di
chuyển chân, bị cảm giác đau nhức toàn thân lay tỉnh, do đó Hà Tiêu cũng tỉnh táo hẳn.
Cô cắn răng, kêu to: "Trình Miễn!"
Liên trưởng Trình bưng đồ ăn từ phòng bếp ra ngoài,