Polly po-cket
Mùa Tuyết Rơi

Mùa Tuyết Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326110

Bình chọn: 7.5.00/10/611 lượt.

ôi cũng biết, bên trong trống không, trước đây, trong đó để đầy những thứ đồ chơi nhỏ tôi tặng anh, lúc đi anh mang tất cả theo. Những bức ảnh của tôi ép phía dưới tấm kính, có một số chỗ chừa lại ô trống, Vân Dịch đã mang đi mấy bức. Tôi nhấc kính lấy ra một bức quan sát, nhìn kỹ mình ngày xưa. Trong bức ảnh, tôi nhếch mép cười, để lộ hàm răng, con ngươi đen láy, ánh nhìn giản đơn. Phía sau bức ảnh có chữ, của Vân Dịch viết: “Con cáo nhỏ của anh”.

Tôi cười, vừa cười nước mắt vừa tuôn rơi. Giá không quen anh thì tốt biết mấy, thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy phải chăng mình đã sai, phải chăng sự khăng khăng cố chấp của mình là sai rồi?

“Đi thôi, bố mẹ đang chờ chúng mình về ăn cơm đấy”.

Hôm sau, Quyên Tử xin nghỉ làm, mua hương nến, tiền giấy cùng tôi đi thăm mẹ. Xem ra mộ mẹ vẫn thường xuyên có người đến chăm sóc. Quyên Tử bảo: “Triển Vân Dịch cứ nhất định đưa tiền cho nhà mình, nói là để những lúc rảnh rỗi đến đây trông nom giúp. Anh ấy rất trọng tình nghĩa”.

Tôi quỳ trước mộ khóc. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, có rất nhiều ấm ức muốn giãy bày. Nếu thời gian quay trở lại, tôi thà rằng không thi đỗ đại học, tìm việc làm trong thị trấn giống như Quyên Tử, hằng ngày trở về nhà ở bên mẹ. Triển Vân Dịch còn hiếu thảo hơn tôi. Tôi đã không về đây trong một thời gian rất dài, rất dài.

“Mẹ ơi, mẹ có tha thứ cho con không? Con không về ở bên mẹ, con sợ trông thấy mẹ ở đây, con sợ lắm, mẹ ở cách xa con như vậy, con không nhìn thấy mẹ được. Con không được ăn thức ăn mẹ nấu, không được nghe mẹ gọi. Mẹ ơi, con chỉ có mỗi một mình, sao mẹ lại bỏ con một mình”. Nước mắt tôi tuôn trào.

Quyên Tử đến đỡ tôi: “Tử Kỳ, cậu lấy chồng rồi, có gia đình rồi, mẹ cậu sẽ biết, bà sẽ rộng lòng mà”.

Tôi lấy chồng rồi ư? Tôi cất tiếng khóc òa, tôi lấy người ta rồi, đó chỉ là giả thôi, đó chỉ là lấy cho Triển Vân Dịch xem mà thôi. Sao tôi lại độc ác như vậy, nhất định phải đoạn tuyệt, một đường lui cũng không để lại? Ngay cả một cơ hội để xoay chuyển tôi cũng không chừa ra.

Giây phút này tôi không biết mình là đúng hay sai, cho dù sai, cũng chỉ còn biết đã sai thì sai đến cùng. Tất cả, tôi đều phải tự gánh lấy, đã đưa ra quyết định thì phải chấp nhận mọi hậu quả. Trước kia tôi còn có thể nói tất cả mọi chuyện với Quyên Tử, nhưng giờ đây, tôi lại không thể cho cô ấy biết chuyện này. Hóa ra khi con người ta có bí mật, có bí mật không thể nói ra thì sẽ đau khổ như thế đấy!

Tôi không thể nói với mẹ, tôi không còn áo hoa, tôi không thể mặc tấm áo mẹ thêu trong ngày cưới được rồi. Ở đây, trong núi này, bên sông này, tất cả mọi thứ, đều khiến tôi trông cảnh mà nhớ đến người. Có lẽ, cứ nên ở lại đây, có mẹ, có sự quan tâm của Vân Dịch, dứt khoát không về thành phố C nữa, không nhớ lại những chuyện đã xảy ra nữa, để thời gian quay trở về khi tôi trong sáng và ngây thơ nhất.

Tôi muốn quay trở về những ngày ấy biết bao!

Khi đó Triển Vân Dịch vẫn còn là một thành niên măng tơ, cũng ngây thơ trong sáng như tôi, anh không có vẻ thâm trầm như sau khi trở về nhà họ Triển, chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì với tôi. Tất cả đều hết sức tự nhiên, mặc tôi chơi, mặc tôi quậy, anh chỉ tán thưởng.

Đã thay đổi từ lúc nào vậy nhỉ? Là từ lúc anh từ Anh trở về, sáu năm sau khi chúng tôi xa cách nhau phải không? Anh mang suy nghĩ của anh về nhào nặn tôi, nhất định đòi cải tạo một con bé miền núi thành tiểu thư khuê các. Tôi khăng khăng cho rằng mình cũng lễ độ và hiền thục không kém, mà những thứ này trong mắt anh lại luôn chẳng đủ.

Sau khi mẹ qua đời, tôi dựa vào anh, tin tưởng anh. Trong lòng tôi, anh không chỉ là người thân còn là người lớn trong gia đình. Sao anh lại không hiểu?

Là tôi không hiểu anh, hay vì anh cho rằng cái gì tôi cũng không biết, cần phải có anh trù định? Tôi không rõ nữa.

Không thể quay đầu lại nữa rồi. Anh đã từ bỏ mà tác thành cho tôi, còn tôi chọn cách rời xa anh. Nếu trước đây chưa từng kề bên, chưa từng quyến luyến thì bây giờ, khi cả hai biến thành hai cuộc đời xa lạ, tôi đã không đau lòng đến thế.

Tôi cởi bỏ bộ đồ mặc trong thành phố, thay bằng quần áo vải. Quyên Tử cười bảo: “Trong thị trấn rất ít phụ nữ mặc thế này, Tử Kỳ, cậu chẳng giống một phụ nữ hai mươi bảy tuổi tí nào, vẫn không khác gì trước kia”.

Tôi cười đáp: “Sau này có người hỏi mình vì sao trẻ lâu, mình sẽ trả lời rằng ngày nào cũng uống một cốc nước suối trên núi của trấn Tô Hà, như vậy hẳn bán nước sẽ rất phát đạt”.

Đúng rồi, thay đổi trang phục, là có thể quay về trước kia. Người thành phố lớn mãi mãi không bao giờ có được sự thuần phác của người sống ở thị trấn nhỏ trên núi, mãi mãi không thể hiểu được chỉ cần ít tiền như thế cũng có thể sống rất vui vẻ.

Người trong thị trấn đối với thành phố lớn cũng đầy rẫy hiếu kỳ và ngưỡng vọng, trẻ con vùng núi vào thành phố, trở về mang theo mơ ước, muốn học cách ăn mặc trang điểm của người thành phố, học lối sống thời thượng, học chơi bời. Họ không biết rằng, thứ họ ngưỡng mộ chẳng qua chỉ là bề ngoài, còn phong cách sống và thái độ sống khác nhau thì không thể nà