
ột cái, đưa hộp tăm.
Ta một bên dùng tăm chọn xếp
đống thịt một bên cảnh cáo hàm xúc ý tứ mười phần trừng nàng, chắc là
ánh mắt ta rất hung ác, sau nàng không nói gì đến đầu tôm ngốc nghếch gì nữa.
Lão Hách cũng lão Phạm đêm đó hưng trí rất cao, uống vào không ít rượu, còn Hách mẹ, ta, Phạm Tạp đều nhấp môi một chút.
Ta không uống được nhiều rượu,
chỉ uống mấy chén là tai nóng. Lão mẹ thì càng trông giống tôm luộc,
ngay cả ngón tay đều đỏ. Tửu lượng Phạm Tạp giống lão Phạm, vô cùng tốt. Nhưng bình thường hắn uống ít rượu, nếu không phải lúc không phải không uống hắn đều cố khắc chế, ít nhất ta nhận thức, hắn chưa bao giờ say
quá. Nhưng hôm nay hắn lại uống không phân biệt già trẻ, hiện tại cả
người nửa nằm trên mặt bàn, mặt lại quay sang về phía ta, tràn đầy men
say mười phần cười.
Trên bàn bát đĩa hỗn độn, nhưng
hai lão già hứng trí lại rất cao. Ta xem Hách mẹ đã ngã vào sofa, cảm
thấy nhẫn tâm đem hắn chôn trên đống xương thành núi trên bàn rượu thật
không phúc hậu, liền đỡ hắn đến thư phòng. Thư phòng là kết cấu xây
thêm, ở trên cao làm thành khoang nhỏ, có thể cho khách nghỉ ngơi dùng.
Phạm Tạp thật sự say, trước nay
chưa từng say đến vậy. Bình thường hắn không ngốc như vậy cười hồ hồ,
cũng vẫn không hội không nặng không nhẹ để tay gác lên vai người khác
ngắn kéo dài kéo, lại càng không giống đứa nhỏ một lần một lần kêu rõ
tên người, kêu Tố Tố, đừng đi.
Nhiệt ở vành tai lập tức chuyển
dời sang đôi mắt, thật đau muốn chết. Ta trong bóng đêm đứng giữa trời,
thẳng đến khi nghe thấy tiếng lão Hách ở bên ngoài mới lấy lại tinh thần xoay người đi ra ngoài. Thuận tay lau mặt, trong lòng bàn tay nửa là
nước mắt, nửa là nước mũi.
Lão Hách cùng lão Phạm uống đến
nông nỗi kệ đối phương kêu ‘Thân ái’, ta xem trên bàn thức ăn đã không
còn, liền đoán được lão Hách bảo ta làm gì. Hai lão nhân này uống rượu
thị phi muốn đồ nhắm, mà ta hiện tại không có tâm tình nấu ăn, sở dĩ chỉ có thể ra ngoài mua. Lão Hách uống nhiều, uống vào nói to muốn ăn món
kho nhà Đại Khấu, càng nhiều càng tốt. Ta gật gật đầu, tay cầm chìa khóa đi.
Thật sự ta muốn trốn một người trong chốc lát.
Đồ ăn cửa hàng Đại Khấu sinh ý
đều phát đạt đến cuối năm, đồ ăn tốt, lão bản cũng vậy. Lão Hách thích
nhất ăn dạ dày lợn ở đây, hiện tại nhân gia chuẩn bị đóng cửa, món kho
cũng không kịp làm. Ta mỗi thứ đều đóng gói một ít, gói lại thành từng
túi, lại đem áo khoác bọc lại thành túi to.
Lúc đi xe về nhà, trong đầu ta
loạn thành một đoàn ma. Theo lý trí mà nói, ta rất rõ ràng bản thân cùng Phạm Tạp là không có khả năng. Thứ nhất, hắn có người trong lòng. Thứ
hai, ngay cả khi hắn không có người trong lòng, cũng chỉ coi ngươi là
muội muội. Một hai đều là tử huyệt, không có khả năng. Muốn người như
vậy, biết rõ là bi kịch, thế nhưng vẫn muốn nhanh vội vàng đi xem thành
đứa ngốc. Ta giống như đầu tôm to, ngay cả có chuyện thực cường đại như
vậy làm luận cứ, sâu trong nội tâm vẫn hy vọng, trông cậy thủ vân khai
gặp minh nguyệt (thoát mây gặp được trăng). Loại may mắn này thật đáng
thương, kỳ thực nó chính là lừa dối mình.
Đêm đã khuya, đường vắng tanh.
Đèn đường sáng rọi, chiếu lên cành cây in rõ lên mặt đất đen. Cuối tháng tám, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế ngọt ngào, một hương vị làm
say lòng người. Ta hít cái mũi, nỗ lực trợn tròn mắt nhìn đường phía
trước. Nhưng tâm thần không yên vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc, nhất thời
không chú ý xem nhẹ một chiếc xe đến gần.
Xe kia đèn cực kì sáng, cực chói mắt. Đầu xe rất cao, thanh chắn xe đen tuyền nhìn giống như miệng cự
thú chỉ chực nuốt người. Ta đột nhiên nhớ đã từng gặp cự thú này, kia
không phải đầu tắc kè sao? Chỉ tiếc khi nhớ đến thì ta cùng xe đã ngã
trên đường, hơn nữa còn dán trên mặt đường trượt một đoạn, giỏ xe cùng
đồ trong đó cũng tan tác.
Đầu ta trong quá trình trượt
trống rỗng một mảnh, đợi đến khi dừng lại bắt đầu ông ông tác hưởng. Tự
hiểu là ý thức vẫn thanh tỉnh, nhưng nâng tay sờ trước ngực, một mảnh ẩm nóng trắng mịn…
Vài chục phút sau xe ghé vào phần đường mới nghe thấy tiếng mở cửa xe, tiếng bước chân hỗn độn từ xa lại gần.
Nghe theo tiếng nói hai người
đối thoại, ta ước chừng biết hai người đang nói tới cái gì, uống rượu
tiêu ca lắc H cắn thuốc, càng nghe càng cảm thấy không có đạo đức. Cũng
bởi vì cồn cùng tác dụng thuốc, bọn chúng mới đâm vào người dường như
không có việc gì dừng xe, nói xong không nghe thấy gì nữa. Này hai người hiện tại đã hoàn toàn trong trạng thái phê phê, nhìn cái gì cũng đều
một mảnh mông lung.
Ta rốt cục cũng cố gắng đứng
lên, bả vai đau nhức suy sụp, ngũ quan có chút chật vật. Nhưng ý thức ta thanh tỉnh, cánh tay và trên đùi đều truyền đến cảm giác nóng bừng đau
đớn, trầy da là nhiều. Kỳ thực đâm ngã không nghiêm trọng, xe đạp giảm
sóc là một nguyên nhân, một nguyên nhân trọng yếu khác là xe kia chạy
xiêu vẹo sứt sẹo tốc độ không ổn định, cũng không trực tiếp va chạm với
ta.
Chính là ta trước mắt thật phẫn
nộ, không chỉ vì đau đớn, còn bởi vì cú đụng này vừa đúng lúc đem ta hỗn độn tưởn