
ương mặt đẹp, thế nên, chắc chắn tất cả mọi phụ nữ sẽ không bao giờ thấy hối hận với việc mình yêu.
Nhưng Như Ý lại yêu Trung Lương với tất cả sự ngây thơ của mình, ngây thơ đến mức si mê. Trung Lương nói em ngây thơ quá, chắc em vẫn còn
trong trắng phải không. Và thế là cô bé Như Ý ngốc nghếch kia đã lên
giường với một gã người ở, chỉ vì muốn học một chút nghệ thuật trên
giường để Trung Lương vui, gã người ở tên là Thụy Ngọc đó không hề biết
rằng mình chỉ là một công cụ mà thôi.
Vẻ si tình đó, có sự ngốc nghếch, có những tình cảm chân thành, và cả tấm lòng yêu thương.
Có một cô gái, cũng là người si tình, đứng trước mối tình không thể trở
thành hiện thực, cô vẫn khao khát theo đuổi, chỉ vì yêu một câu nói của
anh, “anh đi máy bay mua bảo hiểm, bao giờ cũng ghi tên em”. Bản giao
ước giữa sự sống và cái chết đã khiến anh luôn nghĩ về cô, thế còn chưa
đủ hay sao? Rõ ràng vẫn biết duyên số là nghiệp chướng, rõ ràng vẫn biết si tình cũng không thể giành được anh để anh thuộc về mình.
Thành Thành nói, hôm tớ nghe được bài hát Không sao cả, câu
cuối cùng là: tim tan nát cứ để tim tan nát, em cần gì phải trọn vẹn
đâu, hãy phó mặc em cho số phận, thì em mới có thể bay cao.
Nhưng tôi nói với cô ấy rằng, người thực sự si tình là người không
thể phó mặc mình cho số phận, có người cam chịu cảnh suốt đời cô đơn.
Xem bộ phim Họa hồn do Quan Cẩm Bằng quay phim, điều làm tớ cảm động là tình yêu và sự si mê của ba người, Ngọc Lương chưa bao giờ phụ
tình Tán Hóa, nhưng Điền Thủ Tín lại nguyện ở bên Ngọc Lương suốt đời,
suốt đời đó dài bao nhiêu nhỉ, một đời cam chịu chờ đợi một mối tình
không thể biến thành hiện thực, cứ cô đơn chờ đợi như vậy, Điền Thủ Tín
bảo, gặp được em rồi, anh tình nguyện xin tiều tụy suốt đời.
Được gặp một người đàn ông như thế có phải là niềm mơ ước của tất cả các cô gái hay không?
Người si tình mong chờ một sự trọn vẹn, hoàn mĩ, chính vì vậy, họ
không bao giờ chịu phó mặc mình cho số phận. Người chấp nhận sự phó mặc
sẽ không phải là người si tình, trên cuộc đời này, bất luận là ai, người có đủ tư cách làm kẻ si tình là một kẻ ngốc, nhưng làm kẻ ngốc rồi mà
vẫn không yêu thì đó là một kẻ đáng thương, nhưng ai có thể ngăn chúng
ta trúng mũi tên tẩm độc của tình yêu? Để rồi làm một kẻ si tình.
Đúng vậy đó, Thành Thành nói, cho dù biết rõ ràng anh ta là người
xấu, anh ta là kẻ lưu manh, thậm chí tính tình xấu xa, nhưng khi đã yêu
rồi thì chẳng còn quan tâm đến điều đó. Đàn ông đàn bà, đều có người
từng làm người si tình nhưng không bao giờ họ cảm thấy hối hận.Cuộc đời
ngắn ngủi nhưng đầy những đắng cay, để có thể lăn xả vào yêu một người
đâu có phải dễ đâu, trong cuộc sống, ngày càng hiếm những người được như thế. Tình yêu của chúng ta lẫn tạp bao điều kiện, thậm chí những điều
kiện đó còn vượt ra khỏi bản thân tình yêu. Chính vì vậy tôi thích những người si tình. Họ không biết rằng mình rất ngốc nghếch, rất bảo thủ,
tình cảm trước sau như một, chẳng còn biết năm nay là năm nào, tháng này là tháng nào nữa, nếu không làm sao cô ca sĩ ba mấy tuổi như Vương Phi
lại lấy Lí A Bằng, Lí A Bằng đâu có xứng với Vương Phi?
Đúng vậy, Thành Thành rút ra một điếu thuốc và nói, tình yêu là thứ
khó giải thích nhất, đầy gió trăng lãng mạn, chúng ta hận cuộc đời oán
duyên phận, nhưng không oán trách sự chung thuỷ của mình trong tình cảm, sự chung thuỷ đó, không liên quan gì đến gió trăng nhưng lại khắc cốt
ghi xương.
Rốt cục, không phải mỗi người đều có thể xứng với hai chữ Si tình!
Vì thế, tôi thở dài một tiếng và nói, được nhìn thấy người giống như Bắc là tớ thấy mãn nguyện lắm rồi.
Hàng ngày, bao giờ Đoạn Thanh Trù cũng phải là người đến công ty đầu
tiên, sau đó cậu ta nhìn tôi khen, giám đốc Lâm, hôm nay chị mặc váy đẹp quá.
Hôm đó tôi mặc chiếc váy màu hồng phấn, vì Bắc nói sắc mặt xanh xao
của tôi đi với màu hồng phấn sẽ rất hợp, Bắc bảo, màu hồng phấn là gam
màu rất nguy hiểm, bình thường con gái mặc sẽ rất loè loẹt, nhưng những
cô gái xinh đẹp tuyệt thế mặc vào sẽ rất đẹp, ví dụ em chẳng hạn.
Hồi đó, chúng tôi còn đang yêu nhau rất thắm thiết, quần lót màu hồng phấn, áo hai dây màu hồng phấn của tôi đều do Bắc mua.
Tôi thích màu hồng phấn từ màu sơn móng tay của một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó chính là cô tình nhân mà Vương Lãng đưa từ Thiên Tân về.
Màu hồng phấn là gam màu rất loè loẹt, thực ra không chỉ đơn thuần là màu sắc, hai chữ đó khiến tôi nhớ đến tiểu thuyết của Tô Đồng hoặc các
bài hát của Đặng Lệ Quân, rất sặc sỡ. Nhưng tôi nhận ra được tính xâm
lược của nó từ móng tay của một người đàn bà.
Có lúc tôi nghi ngờ mình rằng chắc chắn kiếp trước tôi có nợ với Bắc, kiếp trước tôi không yêu anh, chính vì thế kiếp này anh chạy đến bắt
tôi phải chịu khổ, khiến tôi mỗi lần nghĩ đến anh lại đau nhói con tim.
Trong trái tim tôi, Bắc trước sau luôn là người duy nhất. Tôi thích
sự đau khổ, nhớ nhung anh theo kiểu này, có một cái gì đó rất khắc cốt
ghi xương, tôi thích những thứ khắc cốt ghi xương.
Tôi mong anh sẽ trở thành vết xăm trong trái tim tôi. Mãi