XtGem Forum catalog
Muôn Nẻo Đường Yêu

Muôn Nẻo Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322110

Bình chọn: 8.5.00/10/211 lượt.

mãi sống trong trái tim tôi, cho dù tôi biết kiếp này tôi không thể gặp được anh nữa.

Tôi để Đoạn Thanh Trù làm thư kí cho tôi, cậu ta có thể không phải

làm bất cứ việc gì, chỉ cần để tôi nhìn cậu ra là đủ, tôi chỉ mong mỗi

khi ngẩng đầu lên lại được nhìn thấy gương mặt đó, gương mặt đã từng gắn bó trong kí ức bao nhiêu năm. Cậu ta đã có bạn gái, tôi hơn cậu ta đúng năm tuổi!

Tôi nói, cậu ta sang Hồng Kông công tác cùng tôi, cậu ta gọi tôi là giám đốc Lâm.

Đừng, tôi sửa lại, từ giờ trở đi có hai đứa thì cứ gọi là Tiểu Bạch.

Tối hôm đó tôi và Đoạn Thanh Trù đi tham quan hải cảng Victoria, tôi gọi rượu Hennessy XO và ngồi nhấm nháp với người đàn ông trước mặt, cậu ta

nhìn tôi và gọi tôi là Tiểu Bạch.

Người tôi run lẩy bẩy và tôi bắt đầu gọi tên Bắc, Thanh Trù nói, Tiểu Bạch, tôi không phải là Bắc.

Tôi nói, cậu phải lấy tên là Bắc! Vì đã quá chén nên tôi sà vào lòng cậu ta, tôi bảo, Bắc, anh có biết em phải chịu nhiều đau khổ thế nào không? Anh có biết em nhớ anh thế nào không! Anh có biết không! Anh có biết

không hả!

Đúng là tôi đã uống hơi nhiều, tôi nói với Đoạn Thanh Trù, Bắc, anh hôn em đi, hôn em đi anh!

Đoạn Thanh Trù cúi đầu xuống hôn tôi, nước mắt tôi lăn dài trên má.

Người đàn ông trẻ trung này đã xuất hiện đúng như người mà tôi mơ ước,

để tôi thực hiện ước mơ còn đang dang dở của thời niên thiếu. Đêm hôm

đó, chúng tôi quấn quýt bên nhau, tôi bảo, chia tay với bạn gái cậu đi,

cậu muốn gì tôi sẽ cho hết.

Như thế thì độc ác quá. Nhưng tôi muốn cậu ta chỉ thuộc về mình.

Không ngờ cậu ta đã đồng ý, tôi cười và châm một điếu thuốc rồi bảo, từ giờ trở đi cậu sẽ là Cố Vệ Bắc nhé.

Cậu ta cũng gật đầu.

Tôi biết mình đã quá biến thái, vì tình yêu mà tôi ngày càng trở nên

quái đản, khó hiểu, trước khi sang Hồng Kông, tôi đã biết được tên thật

của Đoạn Thanh Trù, cậu ta không phải tên là Đoạn Thanh Trù, cậu ta tên

là Trần Đạt.

Tôi lên mạng kiểm tra lý lịch của cậu ta ở trường đại học ngoại ngữ Thượng Hải, hoàn toàn không có người nào như thế cả.

Tôi nhập số bằng tốt nghiệp của cậu ta vào kho dữ liệu, không ngờ bằng cũng là giả.

Tất cả mọi thứ của cậu ta đều là giả, do Thành Thành trong lúc tuyển

người đã nhìn thấy một người vô cùng giống Bắc, và thế là cô ấy đã nhận

cậu ta vào làm việc. Tôi biết Thành Thành muốn tôi được giải thoát, muốn tôi thoát khỏi sự ám ảnh của Bắc.

Mặc dù biết tất cả mọi thứ về Đoạn Thanh Trù đều là giả nhưng tôi

không thể đuổi cậu ta, tôi thích ngắm nhìn cậu ta trong lúc say, chỉ cần cậu ta ở bên cạnh tôi, chỉ cần mỗi khi ngẩng đầu được nhìn thấy gương

mặt đó là tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Cố Vệ Bắc, chắc chắn là anh vẫn chưa chết, đúng không?

Đoạn Thanh Trù thích tiêu tiền, tiêu tiền không tiếc tay. Cậu ta nói, Tiểu Bạch, tôi thích tiền, tiền có thể giúp tôi cảm thấy được sống rất

thoải mái. Những lời nói đó thật quá tầm thường, Bắc không bao giờ nói

những lời như vậy, nhưng, tôi đã nhịn được hết, tôi bảo, được, cậu tiêu

đi.

Tôi cho Đoạn Thanh Trù rất nhiều tiền, nhiều thẻ nạp tiền, mặc cho

cậu ta tiêu xài, chỉ cần cậu ta chịu nghe lời. Ở công ty cậu ta ngày

càng xấc xược, vô tổ chức, cãi nhau với phó giám đốc Thành Thành, Thành

Thành đến tìm tôi, tôi bảo, thôi cậu bỏ qua cho. Tôi sẵn sàng xin lỗi hộ cậu ta vì cậu ta là Cố Vệ Bắc do tôi chăm sóc.

Thực ra cậu ta không giống Bắc, có giống cũng chỉ giống gương mặt mà thôi.

Khóe mắt tôi đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, da tôi không

còn mịn màng như trước, tôi đã 27 tuổi, so với thuở 16 tuổi đã cách quá

xa, chú chim tuổi thanh xuân của tôi đã một đi không trở lại.

Giờ thì két sắt của tôi có rất nhiều tiền, đủ cho tôi tiêu xài cả

đời, mật mã két sắt chỉ có mình tôi biết, nếu Đoạn Thanh Trù chịu một

lòng theo tôi thì tôi sẽ nói cho cậu ta, tôi không có con, chỉ có một

mình cậu ta mà thôi. Tôi coi cậu ta là Bắc, tôi từng nói rằng, duyên số

kiếp này đã được an bài từ lâu, tôi phải trả nợ một người cho đến tận

khi tôi chết.

Nhưng tôi không ngờ Đoạn Thanh Trù lại định tính sổ tôi. Cho đến một hôm, tôi gặp cậu ta và bạn gái cậu ta.

Hóa ra, họ vẫn qua lại với nhau, đó là một cô gái rất xinh đẹp, tôi thấy cậu ta ôm eo cô ấy và tình tứ đi vào quán cà phê Thượng Đảo.

Cậu ta chưa bao giờ ôm eo tôi, tôi đã béo hơn xưa, không còn eo nữa.

Khi cậu ta quay về tôi đã đánh cậu ta một trận tơi bời, tôi chửi cậu

ta là đồ chó đẻ! Tôi đuổi cậu ta đi, tôi bảo, tôi không cần cậu nữa,

thực ra lòng tôi đâu có muốn đuổi cậu ta đi, tôi chỉ nói thế mà thôi,

tôi đã quá si mê gương mặt đó, gương mặt đó là vết xăm trong trái tim

tôi.

Tối hôm đó, cậu ta lại đến, chỉ có điều lần này cậu ra đã mang dụng cụ đến.

Cậu ta mang đến một sợi dây thừng, thắt chặt cổ tôi và bắt tôi phải

khai mật mã của két sắt. Cậu ta chửi tôi, Lâm Tiểu Bạch, mày tưởng tao

yêu mày lắm sao, tao đi với mày là vì tiền, không có tiền ai thèm theo

mày?

Tôi sẽ không khai, không bao giờ tôi khai. Không phải vì tiếc tiền mà là vì cậu ta không xứng đáng được hưởng những đồng tiền đó.

Sợi dây thừng xiết mỗi lúc một chặt hơn, tôi muốn k