XtGem Forum catalog
Nặc Sâm Đức

Nặc Sâm Đức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326355

Bình chọn: 8.00/10/635 lượt.

núi. Lưng anh rất rộng, cô ghé vào, ôm cổ anh, lắc qua lắc lại, cô buồn

ngủ.

Mùa thu trên Tây Sơn đầy lá đỏ, chỉ có

hai người, tiếng chân bước đi nghe như tiếng chim hót. Cô đỏ mặt, cố lấy dũng khí, nói nhỏ vào tai anh: “Khúc Duy Ân, em thích anh, anh làm bạn

trai em nha?”

Tai anh đỏ lên, hơi hơi nghiêng đầu. Cô

nhìn thấy môi anh hơi giật giật, từ miệng anh phát ra giọng nói nghiêm

nghị: “An Tư Đông, tỉnh lại đi.”

Thật đáng ghét, tại sao muốn đánh thức

cô. Cô phất phất tay, muốn xua đi cái âm thanh ghê tởm kia, ghé sát vào

anh hỏi: “Anh nói gì? Em nghe không rõ.”

“Tôi kêu cô tỉnh lại đi!”

Điều này đúng là đã làm cô tỉnh, mơ mơ

màng màng mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt lại kính chắn gió, phản chiếu

loáng thoáng hình ảnh ngược của cô, hình như cô đang ở trong một chiếc

xe.

Cái giọng nói kia vẫn còn: “Đến rồi, xuống xe.”

“Ừhm…” Cô mơ hồ nói, mí mắt còn chưa mở hết, nghiêng người mò mò cửa xe, mò nửa ngày cũng không tìm ra được chốt cửa.

Hình như không đúng lắm…

Cái giọng nghiêm nghị kia hình như bị tảng đá nghẹn lại: “Cô mò đủ chưa.”

Cô cố mở mắt, trước mặt lại xuất hiện khuôn mặt tối sầm, mà tay cô đang để ở trên ngực của người kia…

囧! Mò sai hướng rồi.

Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng rút tay về, cười ngượng: “Xin lỗi, tôi chưa tỉnh ngủ…”

“An Tư Đông, cô có đầu óc không!” Anh

bạo phát, hét vào mặt cô, “Trời tối uống say sướt mướt lên xe đàn ông,

còn ngủ trên xe, bị người ta ăn luôn cũng không biết mình chết như thế

nào! Lớn vậy rồi, không có chút cảnh giác à!”

Đây không phải là tại anh à… kỳ thật em rất hy vọng anh có chút suy nghĩ xấu xa với em…

Người vẫn còn men rượu, cô len lén nhìn

anh, vì giận mà ngực thở phập phồng, áo sơ mi hơi hơi ôm lấy đường cong

và cơ bắp của anh. A… vừa rồi nửa tỉnh nửa mê không cảm thấy gì, sớm

biết thì cô sẽ tiếp tục giả bộ mơ màng một lát nữa…

Có nên giả say phi lễ với anh không?

… Chắc anh xử đẹp cô luôn quá, nhìn tay

anh đi, gân xanh nổi lên rồi, chỉ một đấm thôi cô không cần đi mà trực

tiếp văng ra khỏi xe, loại hành vi nguy hiểm như vậy không nên thử…

Mấu chốt là, tuy cô đang say nhưng đầu

óc lại rất tỉnh. Đang lúc tỉnh thì An Tư Đông này không làm được cái

loại hành vi đáng xấu hổ đó…

Vì sao lúc nãy không uống thêm mấy ly nữa để say chết đi? T_T

Cô nhìn qua cửa xe, xe dừng ngay tại cửa nhà. “Cái kia… cảm ơn anh đã đưa em về.” Nhìn vào đồng hồ. “Thời gian

cũng không còn sớm nữa, mười giờ rưỡi, em về trước… đã mười giờ rưỡi?!”

Chín giờ rưỡi mọi người ra khỏi nhà hàng, cô ngủ trên xe anh đúng một tiếng à?

Từ cổng đông trường tới đây, chỉ hai

chuyến tàu điện ngầm, trời lại tối, đi suốt một tiếng mới tới à… sớm

biết vậy đi tàu điện ngầm cho rồi. = =

Anh nhìn chằm chằm phía trước: “Trên đường hơi kẹt xe.”

“Ha ha, giao thông bây giờ càng ngày

càng tệ, tối rồi còn kẹt xe, ban ngày không biết sao nữa. Trước kia em

nghe radio nói lượng xe lưu thông trên đường hơn 400 vạn…”

Cô đang nói cái gì vậy… 囧!

Anh im lặng, không khí hơi lạnh.

“Đúng là không còn sớm nữa, em,em về

đây, bye bye.” Cô cỡi dây an toàn ra, xoay người mở cửa xe. Kéo xuống,

không mở được, kéo xuống nữa, vẫn là không mở được.

“Cửa xe hình như bị khóa?”

Anh có chút không tập trung nói: “Ừhm”

Ừhm rồi mà sao anh còn chưa mở khóa, khó hiểu nha! >_<

Ma xui quỷ khiến, cô cũng không giục,

quay người ngồi lại, ngơ ngác nhìn đồng hồ. Đèn led màu đỏ không ngừng

lóe lên, đồng hồ đột ngột nhảy sang một con số khác.

22:31. Trôi qua 1 phút, lại mất thêm 1 phút.

Sinh nhật anh, chỉ còn 1 giờ 29 phút.

Cô nhớ tới mấy bữa trước mình còn hùng

hồn nói kiếm một cuốn Mỹ Vị Phong Xà làm quà sinh nhật tặng anh, hoàn

thành tâm nguyện năm ấy của mình, rồi sau đó hoàn toàn nói good bye với

anh, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về cuộc sống mới.

Bây giờ còn chưa tới nửa tiếng, bóng của Mỹ Vị Phong Xà còn chưa thấy, cô cảm thấy mình một chút tư thế ngẩng

đầu ưỡn ngực cũng không có.

Ngẫm lại cũng rất oan nha, thầm mếm

người ta suốt ba năm, giờ ngày nào cũng được gặp người ta nhưng lại

không biết anh nghĩ gì. Chẳng lẽ lại giống như đối với Vạn Thiên vậy,

chỉ có thể thầm mến trong lòng?

Nếu không, nhân cơ hội này thổ lộ đi?

Nếu anh đối xử với cô giống như Cindy thì cô sẽ nói mình đang say nhìn

nhầm anh với người trong lòng, xong rồi khích anh mấy câu nữa, thế nào?

Hình như được đó ……..

Men rượu đúng là giúp cô có gan hơn, nếu là bình thường, cô căn bản không dám làm. Tim cô đập liên hồi, quay mặt nhìn anh: “Khúc Duy Ân, kỳ thật từ ba năm trước em đã…”

Động tác cô quá mạnh làm dây treo trên xe quay một vòng, hiện ra khuôn mặt tươi cười của một cô gái trẻ.

Là Tiểu Tây, bạn gái của anh, Trịnh Tây Thần, tên tắt là ZXC.

Mật gấu của cô từ từ teo lại. Tiểu Tây,

một bé gái hồn nhiên trong sáng như vậy, thấy cô bông gân liền chạy lên

cứu cô, gặp chuyện ủy khuất liền tìm đến sự an ủi của người chị này. Cô

làm sao có thể làm ra chuyện… vô vị này để chấm dứt cái mà cô gọi là ước muốn, để mình thoải mái hơn nhưng lại khiến người khác buồn lòng này.

Anh gác tay trái lên, cũng nhìn vào cô: “Ba