
vui vẻ của mọi
người. Cô tự nhiên cảm thấy sợ, sợ cái người bên kia cánh cửa, sợ anh
cũng như Liễu Như My, kỳ thật anh không muốn thấy mặt cô. Cô không dám
nghĩ tiếp nữa, nếu như câu nói “vừa nghe thấy tên là nghĩ tới chuyện
mình từng ngu ngốc đi yêu loại con gái như vậy, đang ăn cơm cũng muốn
nôn cả ra” lại phát ra từ miệng anh thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây.
Cô chịu không nổi kết quả như vậy.
Nại Hà Tình Thâm kéo cửa ra, nguyên cái đầu đỏ nhìn hai người: “Hai người đứng ngay cửa làm gì? Vào đi.”
Cô đánh bạo theo Liễu Như My đi vào, lại nghe thấy giọng nói của Tứ Gia: “Vậy hôm nay là sinh nhật ông bạn à,
không nói sớm, đúng lúc mọi người đang có mặt ăn mừng luôn thể, kiếm cái bánh kem rồi thổi nến thôi.”
Nại Hà Tình Thâm la lên: “Ah, ở đây có cái bánh kem nè, mau lấy ra.”
Ở dưới ngăn bàn lấy ra một hộp bánh kem, lại gọi phục vụ lấy thêm đĩa đựng. Người kia mở hộp ra: “Kem sữa tươi
nha, có lộc ăn rồi.”
Tứ Gia hỏi: “Ai mua bánh kem vậy.”
Nguyễn Tĩnh nói: “Bí Đao, còn là cố tình.”
Chị à, em biết chị muốn giúp em, nhưng chuyện không như chị nghĩ đâu.
Đang đứng ngay cửa, ngẩng đầu lên liền
chạm phải ánh mắt của Khúc Duy Ân. Anh cũng đang nhìn cô, hai mắt nhìn
nhau, anh giống như không được tự nhiên quay sang nói chuyện với người
bên cạnh.
Hơi rượu sọc lên, nghẹn ở cổ họng. Cô
cúi đầu đi tới chỗ mình: “Vốn là mua để chúc mừng chị Tĩnh, nếu sinh
nhật anh thì coi như mượn hoa hiến Phật vậy.”
Người kia đang cấm nến ngạc nhiên, quay đầu nhìn Khúc Duy Ân. Mặt anh tối sầm lại.
“Không sao.” Anh dựa người vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, “Dù sao trưa nay cũng ăn rồi.”
Không khí đột nhiên hơi… là lạ. Tứ Gia
đang cầm nến, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi thì cầm bật lửa, hai người nhìn
nhau, không biết có nên tiếp tục nữa không.
Cuối cùng vẫn là chị Tĩnh phá vỡ bầu không khí này: “Hi, hai người… mình nói thật vậy, ký thật Bí Đao chính là…”
“Chị !” Xin chị đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Đúng là hèn nhát vô dụng mà, nước mắt
giống như sắp rơi xuống tới nơi. Tay cô che miệng lại, che đi cái âm
thanh nức nở sắp phát ra, xoay người xông ra cửa.
Nguyễn Tĩnh dừng một chút: “Bí Đao hình như uống hơi nhiều, mình đi xem cô ấy.”
Nguyễn Tĩnh đuổi theo tới nhà vệ sinh.
Nhà hàng chỉ có một phòng vệ sinh nữ, loại một chỗ, cửa khóa trái, bên
trong truyền ra tiếng khóc. Chị gõ cửa: “Bí Đao, là chị, cho chị vào
được không?
Một lát sau cửa mở ra, An Tư Đông ngồi
trên nắp bồn cầu, trong tay cầm một cuộn giấy, đôi mắt đầy nước, đang
hít hít mũi. Nguyễn Tĩnh vào rồi đóng cửa lại, vuốt lưng cô, trấn an một chút mới hỏi: “Bí Đao, vì sao lại không nói thẳng với cậu ấy? Chị nhìn
ra, cậu ấy vẫn chưa quên được em.”
Cô chu miệng, dùng âm mũi nói: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
Nguyễn Tĩnh ngây người.
Nói xong nước mắt lại trào ra, cô ôm eo Nguyễn Tĩnh khóc lấy khóc để.
Loại chuyện này, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể vuốt lưng cô để cô thoải mái mà phát tiết.
Cô vừa khóc vừa thút thít nói: “Chị… chị nhất định không được… giống em… đợi đến khi không còn cách nào quay trở lại… mới hối hận…”
“Chị biết, chị biết.” Chị vuốt tóc cô: “Bí Đao đáng thương của chị.”
Cũng không biết qua bao lâu, đang khóc
thì có người gõ cửa: “Khỏe không, xỉu ở trong rồi à? Chờ cả buổi rồi đó, không cho người khác đi hả!”
An Tư Đông vội lau nước mắt nước mũi, đi theo Nguyễn Tĩnh ra ngoài, cúi đầu để che đi khuôn mặt, đi tới bồn rửa
tay. Người phá cửa là một dì, bị dì giáo huấn cho một trận, cả hai người đều im lặng lắng nghe.
Bị một trận như vậy, tâm trạng cũng khá hơn… 囧!
Vạt áo trước của chị Nguyễn Tĩnh bị nước mắt của cô làm cho nhăn nhúm, lấy nước rửa sơ, nhìn giống như bị vấy
bẩn nguyên một mảnh vậy. An Tư Đông thấy ngại ngại: “Xin lỗi, làm áo chị biến thành như vậy…”
Nguyễn Tĩnh liếc cô: “Em lo cho cái mắt đỏ như trái đào của em còn hay hơn.”
Lấy nước lạnh đắp lên, nhìn mí mắt cũng
không sưng lắm, nhưng hốc mắt còn hơi hồng, làm sao đi ra ngoài đây. Trở về phòng, Nguyễn Tĩnh vừa mở cửa liền trách cô: “Không biết uống còn
uống nhiều như vậy, nhìn em kia, nước mắt cũng chảy ra rồi, thiếu chút
nữa nôn hết lên người chị… cầm lau đi.” Chị đưa một sấp khăn giấy cho
cô.
Cô liền “Dạ”, nhận khăn giấy rồi lau nước mắt.
Nại Hà Tình Thâm uống hơi nhiều, cứ ôm
lấy Tứ Gia nước mắt nước mũi than khổ. Thấy Nguyễn Tĩnh vào, Tứ Gia liền đẩy anh ra, anh ấy hít sâu vào đứng dậy, đẩy An Tư Đông qua một bên,
cầm tay Nguyễn Tĩnh, lớn tiếng nói: “Nguyễn Tĩnh, anh cá rồi. Hôm nay dù thế nào đi nữa, em, em phải cho anh đáp án.”
Nguyễn Tĩnh nhíu mày: “Uống rượu rồi quậy hở.”
An Tư Đông bị anh ấy đẩy ra, người lảo đảo, ngồi lên cái ghế của anh ấy vừa ngồi.
Nại Hà Tình Thâm cầm lấy tay Nguyễn Tĩnh không buông: “Năm ấy anh đã nói anh yêu em, mà em lại nói anh nhỏ tuổi
chỉ là nhất thời bồng bột thôi, căn bản không biết yêu là gì, không nên
nói ra từ ấy dễ dàng như vậy. Bây giờ, ba năm rồi, anh nghĩ mình có đủ
tư cách để nói với em. Nguyễn Tĩnh, trái tim anh vẫn không thay đổi, anh vẫn yêu em như cũ.”
Anh vẫn yêu em như cũ…
An Tư Đông nhịn không được