Snack's 1967
Nặc Sâm Đức

Nặc Sâm Đức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326905

Bình chọn: 9.00/10/690 lượt.

n thầy đăng ký đó. Dĩ nhiên cô không dám nói.

Trường học, thầy cô, phụ huynh, ai ai cũng cảm thấy cô nên vào đại

học T hay đại học P. Đại học S tuy rằng cũng nổi tiếng nhưng so với hai

trường kia thì kém quá nhiều, cũng không có lý do gì đặc biệt để buông

tha cho T hay P, nói xa nhà cũng không được, cô không tìm được bất kỳ lý do gì để đổi trường khác.

Hơn nữa, coi như cô thật sự vào đại học S, vậy cũng chỉ là một giấc

mơ viễn vong mà thôi. Những cuộc đối thoại giữa cô và anh chỉ đếm trên

đầu ngón tay, có lẽ khi trong ấn tượng của anh, cô chỉ là “ học trò của

cha mình” khuôn mặt cũng cực kỳ mơ hồ.

Cuối cùng thầy Vạn giúp cô đăng ký đại học T khoa công nghệ. Nhìn

thầy dùng bút máy viết những chữ giản thể xinh đẹp trên tờ nguyện vọng,

cô không khỏi lại suy nghĩ vu vơ, có khi thầy cũng dùng cây viết này

điền nguyện cho Vạn Thiên không?

Trong danh sách tốt nghiệp trung học chỉ có tên, không có hình. Cô

nhìn chằm chằm cái tên đó hồi lâu, ba năm rưỡi chưa từng thấy, cô vẫn

như cũ nhớ rõ ràng nụ cười của anh.

Quay người lại, cô ngây người.

Cuối đường có một người, khuôn mặt kia trùng khớp với khuôn mặt đang

xuất hiện trong đầu cô. Hô hấp ngừng hoạt động, chỉ nghe tim đập rất

nhanh như muốn nhảy cả ra ngoài.

Không ngờ lại gặp được anh. Vạn Thiên.

Trong tay anh xách theo hành lý, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, hình như

mới vừa đi một đoạn đường xa. Nhìn thấy cô, trên mặt anh lộ ra nụ cười

ôn hòa quen thuộc, bước về phía cô, càng chạy càng nhanh , dần dần biến

thành nhào tới.

Anh chạy đến trước mặt cô, da trắng đã hơi đỏ lên, giọng khàn khàn: “Bí đao .”

Hai chữ này giống như một chậu nước đá từ trên đầu cô đổ xuống.

Anh không phải Vạn Thiên. Anh là Vạn Thủy Thiên Sơn.

Nói chính xác hơn, anh là Trâu Du.

Trong phút chốc một cảm giác thất vọng lấp đầy cả tâm trạng, An Tư Đông chợt hiểu một sự thật.

Dù Trâu Du giống Vạn Thiên tới đâu thì anh ấy cũng không phải là Vạn

Thiên, cũng không thể thay thế anh. Người cô thích là Vạn Thiên, không

phải Trâu Du, còn cái cảm giác kia cũng chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Giống như Chu Viễn Hàng, giống như mấy bạn trai trước đây của cô.

Nhớ tới khi Chu Viễn Hàng chia tay với cô có nói: “Đông Đông, trong

lòng em không có anh, không thể mong anh có thể toàn tâm toàn ý đối với

em.”

Có lẽ, đây mới là lý do cô cứ bị người ta bỏ. Những năm này người

trong lòng cô thủy chung chỉ có một mình Vạn Thiên mà thôi, không có

người khác, không có người thứ hai.

Nghĩ tới đây, trong đầu đột nhiên có một khuôn mặt hoàn toàn khác

những người kia xuất hiện, điều này làm cho giọng nói cô có hơi nóng

nảy: “Sao anh lại tới đây?”

“Sắp năm mới rồi, vé tàu rất khó mua, anh chỉ lấy được vé đến thành

phố em rồi đổi xe về. Anh nghĩ nhà em cũng gần đây nên chạy qua thăm em. . . . . . Anh cũng không biết nhà em ở đâu, chỉ nhớ em nói tốt nghiệp

trường này, định qua đây tìm xem có giáo viên nào quen em , hỏi thăm một chút. Không nghĩ tới lại có thể gặp em, thật trùng hợp.”

Trong giọng anh mang theo nét vui mừng không thể che giấu được, cô lại không vui nổi: “Vậy anh không đi đổi xe về à?”

“Sớm nhất chỉ có thể mua được vé ngày mai.”

Vậy chẳng phải là muốn qua đêm chỗ này? Trời sắp tối rồi, không biết còn có thể tìm được nhà trọ có phòng trống không?

“Bí đao, ” Trâu Du biểu tình có chút đáng thương, “Anh cũng tới nhà

em rồi, không lẽ em định bỏ anh lang thang ngủ ngoài đường chứ?”

Một câu nói liền chặn hết mọi kế hoạch của cô. Cô lành phải nói: “Nếu không thì qua nhà em ngủ một đêm vậy.”

Hai người đi song song trên đường, cô gái bán hoa thấy một nam một nữ tự nhiên nhiệt tình mời hàng: “anh à, tặng chị này một bông hồng đi.

Hai người có thể quen nhau chính là một loại duyên phận, cô gái xinh đẹp như vậy, anh phải giữ thật tốt, lâu lâu cũng phải tạo cảm giác lãng mạn cho cô ấy nhé!”

Trâu Du dừng lại chọn hoa, An Tư Đông ngăn anh lại: “Không cần, cũng không phải là. . . . . .”

“Mỗi cô gái trong lễ tình nhân cũng nên nhận được một cành hồng.” Anh cười từ trong giỏ rút ra một cây, “Cây này đi, bao nhiêu vậy?”

“Mười đồng.”

Anh trả tiền, đưa hoa cho cô: “Bí đao , ngày lễ vui vẻ.”

Cô bán hoa đứng bên cạnh nói giúp: “‘ mỗi cô trong lễ tình nhân cũng

nên nhận được một cành hồng ’, rất hay rất cảm động nha! Tại sao em lại

không gặp được người phong độ lại đẹp trai như vậy! Chị à chị thật là

may mắn nha!”

Cô bán hoa hồng , dĩ nhiên hi vọng ai ai cũng tặng hoa thu tiền. An

Tư Đông trong lòng nghĩ. Cô không muốn nhận bông hoa này, hai tay cắm

trong túi áo không động.

Anh một tay kéo hành lý, một tay nhấc túi xách, bây giờ còn phải cầm

hoa hồng, không còn tay để lấy tiền trả, vẻ mặt hơi đáng thương: “Coi

như cầm giúp anh một lát đi?”

Cô chỉ còn cách nhận.

Về đến nhà, An mẹ vừa mở cửa ra, thấy sau lưng con mình có một cậu

con trai, trong tay còn cầm hoa hồng, có chút kinh ngạc: “Đông Đông, đây là. . . . . .”

Cô còn chưa kịp giới thiệu, Trâu Du giành nói trước: “Chào bác gái,

cháu là bạn của Đông Đông, tên cháu là Trâu Du, về nhà thuận đường nên

ghé qua quấy