
ước muốn đuổi theo.
Cô chợt xoay người, sắc mặt lạnh lùng: “Trâu Du, tôi không muốn gặp
lại anh! Anh cũng đừng tới đay nữa!” Chỉ vào y rồi đi thêm mấy bước,
thấy y không có cử động nữa, xoay người chạy như bây tới khu ký túc xá.
Vừa chạy, vừa lấy điện thoại gọi cho Khúc Duy Ân. Trong điện thoại vang lên hai tiếng « tuýt …… tuýt » , liền có tiếng thông báo: “Chào
bạn, số điện thoại bạn gọi hiện thời không liên lạc được.”
Cô biết đây là đối phương từ chối nghe máy. Anh không nhận điện thoại của cô.
Cô bắt đầu có chút nóng nảy. Lúc đầu còn tưởng mình bị oan, giải
thích rõ với anh sẽ không sao nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, một chút cũng không oan. Chuyện này mặc dù là Trâu Du làm, nhưng cô dẫn y tới đây,
một tay dựng lên cục diện như bây giờ, cô ít nhất cũng coi là nửa đồng
lõa. Không biết thành khẩn xin lỗi Khúc Duy Ân, anh có thể tha thứ cho
cô không?
Cố hết sức, một hơi chạy đến ký túc xá nam. Bởi vì tốt nghiệp cần dọn nhà, cửa mở rộng ra, cô lập tức chạy lên phòng 613 ở lầu sáu.
Cửa phòng 613 cũng rộng ra, trong phòng có chút lộn xộn , ông Tất
đang thu dọn đồ đạc quét dọn vệ sinh. Bên cạnh có cái mấy cái va li của
Tiểu Bàn, đồ lạc đã dọn sạch hết. Hai cái giường còn lại cũng không còn
gì, chỉ còn lại một đống giấy vụn bay loạn xạ.
Ông Tất nhìn thấy cô rất kinh ngạc: “Bí đao, sao gái lên đây? Còn chạy vội vã như vậy?”
Cô chạy đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở không ra hơi: ” Ông. . . . . . Người. . . . . . Đi rồi?”
Ông Tất dùng ánh mắt thương xót nhìn cô, thở dài: “Hôm qua vừa hết lễ tốt nghiệp nhóc Chu dọn đồ theo ba mẹ về Thượng Hải rồi, giờ này chắc
tới nhà rồi.”
Cô ngây ngốc nhìn căn phòng trống không: “Những người khác đâu. . . . . . Cũng đi hết à?”
“Đúng vậy, Tiểu Bàn về nhà trước, hành lý còn để ở đây, chờ mấy ngày
nữa bên ký túc xá nghiên cứu sinh đưa chìa khóa rồi chuyển qua; Khúc Duy Ân đã đi làm, mướn phòng gần công ty, sáng nay mới đi. . . . .”
“Đi rồi. . . . . .” Cô lầm bầm lạp lại, lúc này mới phát giác chân
chạy nhiều quá vừa mệt vừa đau, trong cổ họng giống như có một cục than
hồng, phổi như muốn nổ tung, không thở nổi. Chân cô mềm nhũn ngã trên
đất.
Ông Tất luống cuống: “Bí đao , gái sao rồi?”
Cô khó khăn nói: “Chạy mệt quá, nghỉ một lát. . . . . .Ông, ông lo việc của mình đi. . . . .”
Ông Tất rót ly nước cho cô, thở dài nói: “Gái nha, đúng là. . . . . .”
Trên đất đều rác và giấy vụn, một ngọn gió thổi qua, làm giấy bay tán loạn. Cô đột nhiên nhìn thấy, dưới bàn của Khúc Duy Ân, trong đống giấy vụn kia, hình như có một tấm hình.
Ông Tất nhặt tấm hình lên trước: “Đây không phải là hình cả phòng à? Tên nào không có lương tâm như vậy ném đi”
Đó chính là tấm hình Khúc Duy Ân giấu dưới gối, hình của bốn chàng
trai năm nhất, ông Tất Tiểu Bàn và Chu Viễn Hàng đứng phía trước, Khúc
Duy Ân đứng hàng sau, hai tay dang ra ôm lấy cổ ba người kia, cười rất
tươi.
“Bí đao, gái biết không, trong tấm hình này cũng có gái ở trong đó.”
ông Tấtngồi xổm bên cạnh cô, chỉ vào một góc đỏ sậm mờ mờ ở góc hình,
“Ừ, chính là cái này, không nhìn kỹ thì giống như là khung cảnh phải
không? Lần đó là hoạt động đầu tiên của lớp mình, mấy cô bạn cũng không
tệ, một đám sói háu sắc vừa thấy hình liền kích động muốn tìm ra hình
con gái lẫn trong hình của tụi nó. Mẹ nó Khúc Duy Ân thật tinh mắt, này
cũng có thể bị nó tìm ra, tôi còn cho đây là một cây hồng diệp.”
Cô nhận lấy hình nhìn kỹ. Thật sự là cô, ngày đó mặc một cái áo khoác màu đỏ sậm, giống màu với cây hồng điệp. Trong hình chỉ là một bóng
lưng ở xa, nếu không ai nói, sẽ thật sự nghĩ rằng đó là cây hồng diệp.
Thì ra anh đem tấm hình này giấu dưới gối là vì cái này. . . . . . Cô đột nhiên nhớ đến cái acc nhỏ dùm là kho chứa hàng, cái đó chỉ là mộ
Warlock gnome cấp 5, thắc hai bím tóc màu hồng như sừng dê, đứng ở
Ironforge. Tây Sơn Hồng Diệp, tên acc cũng không phải tùy tiện đặt.
Thế là từ lúc ấy sao. . . . . . Sớm như vậy. . . . . .
Tấm hình trong tay đã rất cũ, bốn góc cũng bị cong hết, nhìn ra được
nó thường bị người ta cằm trong tay, trên hình cũng có nhiều vết gấp,
duy chỉ có một chỗ nhỏ của cô, vẫn còn mới.
Thế nhưng tấm hình, suốt ba năm anh giấu kỹ dưới gối, hàng đêm ấy hình ra ngắm, hình của cô và anh, giờ anh bỏ nó rồi.
Anh bỏ cô rồi.
Cô cằm tấm hình, nhịn không được khóc ra, nước mắt rơi như mưa.
Ông Tất lại luống tay luống chân: “Bí đao, gái sao vậy, đừng khóc,
đừng khóc a. . . . . .” Trong hành lang có người nghe tiếng khóc, ngó
vào . Tay anh vội đóng cửa sổ lại, miệng thì cứ an ủi nhưng không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là kéo cuộn giấy cho cô lau nước mắt
nước mũi. Lần trước anh thất tình là cô an ủi anh, giờ đổi lại anh cầm
khăn giấy.
Ông Tất vừa đưa giấy vừa than thở: “Aiz, thật không nghĩ tới gái lại
si tình như vậy, chuyện đã qua lâu rồi, gái còn nhớ tới nó. Nhóc Chu về
Thượng Hải rồi, bạn gái mới cũng đổi bốn năm con, gái bỏ ý định đó đi.
Gái học anh nè, anh mới vừa thất tình cũng cảm thấy trời muốn sụp, nhưng chuyện qua rồi thì cũng ổn lại thôi, giờ anh không phải sống rất tốt
sa