XtGem Forum catalog
Nắm Lấy Tay Em

Nắm Lấy Tay Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322514

Bình chọn: 8.00/10/251 lượt.

ng…Cô rửa chén cũng lâu hơn thường lệ, mãi tới lúc Hạo Thiên ra ngoài nhắc nhở mới dừng

tay:

-Vào nghỉ đi em!

Khải Lạc, Khải Hân đã ôm gối vào phòng đã được Hạo Thiên mua hai

chiếc giường đôi mà ngủ. Cả ngày cũng phải chạy qua chạy lại, xếp đồ

đạc, chơi đùa nên chúng đều ngủ rất say. Gương mặt trẻ thơ sáng bừng

hạnh phúc làm Hạo Thiên cũng vui vẻ, ngắm mãi chẳng muốn rời.

Lâm Hân hít một hơi dài rồi cũng theo chân anh bước vào phòng.

-Em mệt không? Tắm nước nóng đi!

-Tôi…tôi tắm lúc nãy rồi.

Gương mặt cô vẫn đỏ, giọng khàn khàn, người run lên khi Hạo Thiên bất ngờ đến sát bên mình. Bàn tay anh đặt lên nắm đèn ngủ, nhẹ nhàng:

-Ngủ thôi em!

Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Hạo Thiên cúi xuống…Hai người đều không còn

trẻ nữa. Cuộc hôn nhân tuy vội vã nhưng không phải là trò đùa của bọn

trẻ. Cả hai phải cùng nhau xây dựng một mái nhà hạnh phúc, không phải

chỉ vì bọn trẻ. Còn là vì họ…Những con người xa lạ nhưng lại ràng buộc

nhau trong một cuộc hôn nhân.

Lâm Hân run rẩy trong vòng tay anh….Y hệt những cảm giác mơ hồ của

đêm gần gũi năm nào. Bây giờ thậm chí cô còn sợ hơn lúc đó, người cứ

cứng đơ như khúc gỗ, ngay cả khi đã bị anh bồng lên, đặt gọn trên

giường:

-Em đừng sợ…Anh là chồng em, là chồng em mà Hân Hân.

Giọng nói của anh dịu dàng, như đang thủ thỉ, dỗ dành một đứa

trẻ…Những nụ hôn rải rác trên mặt trên tóc…Chiếc cổ nhỏ cũng dần bị hôn

đến co lại…Lâm Hân cơ hồ muốn ngộp thở bởi muôn vàn cảm giác khác lạ…Tay cô chụp lấy tay Hạo Thiên khi anh vừa mở những chiếc cúc áo ra.

-Đừng…tôi…tôi…

-Đừng sợ Hân Hân…Đừng sợ….

Hạo Thiên cười nhẹ. Nụ cười của anh không hề có chút dục vọng…Nó như

một lời động viên của người thân đối với người thân. Lâm Hân nhất định

phải trải qua cảm giác này…Cô phải nhớ -anh là chồng cô, một người chồng thực sự chứ không phải là chồng trên danh nghĩa, cưới Lâm Hân vì hai

đứa con và trách nhiệm cùng người mẹ đã tạo chúng ra.

-Nhưng phải…phải làm sao? Tôi…tôi sợ lắm…Đừng…

Lâm Hân gần như bật khóc thú nhận. 5 năm trước cô cũng nhắm mắt đưa

chân mà chịu. Người ta bảo chỉ có một lần…Ráng chịu đau chỉ có một lần.

Người đàn ông đầu tiên của Lâm Hân không phải vậy. Cô đã oằn lên đau

đớn. Hạo Thiên khi ấy giống như đang trút đi giận dữ…Anh chỉ dịu dàng

sau khi đã chiếm đoạt Lâm Hân, nhưng lúc đó cô như một cái xác không hồn chỉ nằm yên mà chịu đựng. Cảm giác lạc thú – không có gì cả….Nước mắt,

từng giọt cứ vậy mà rơi.

Bây giờ cũng người đàn ông đó mà cảm xúc thì thay đổi nhiều lắm…Lâm

Hân không chỉ thấy đau đớn nữa. Toàn thân cô căng cứng, một cảm giác

nóng bức bừng bừng phía dưới. Đột nhiên đôi chân bị tách ra, vòng qua

một thân thể cũng nóng rực, bừng bừng háo hức…Phía dưới căng ra, đau đớn rồi sau đó là tê dại…Lâm Hân nhắm ghiền mắt…Hạo Thiên mê mải tiến về

phía trước…Anh đã nhớ trọn vẹn cảm xúc của đêm hoan lạc năm năm cũ…Đôi

môi Lâm Hân mọng đỏ như một quả đào vừa chín tới, cứ thế cuốn hút, cứ

thế khiến Hạo Thiên như chết chìm trong sự đê mê…

* Com đi, com đi!

Những việc thường ngày của người vợ phải làm là chăm sóc gia đình,

Lâm Hân làm rất tốt. Khải Lạc –Khải Hoa dù là khi thiếu thốn hay khi có

điều kiện đều gọn gàng, tươm tất và sạch sẽ. Hạo Thiên sáng sớm tỉnh dậy đã có quần áo ủi thẳng thớm, gọn gàng treo trong tủ, giày da cũng bóng

loáng, bữa ăn sáng sẵn sàng.

Chỉ là…không thấy mặt cô thường xuyên

lắm. Lâm Hân hay mượn cớ đưa con đi học hay phải đi làm sớm nên không

ngồi ăn sáng chung với anh. Nhưng lý do chính mà Hạo Thiên biết, đó là

do cô sợ…sợ ánh mắt dịu dàng thăm thẳm của anh.

Hạo Thiên phì cười khi nhớ đến dáng vẻ Lâm Hân những lúc sau ân ái…Cô hay giả vờ ngủ, khuôn mặt chôn dưới gối, có khi lại len lén rời giường, chạy vội vào nhà tắm, không dám mặc quần áo trước mặt Hạo Thiên.

Cô không chủ động thì anh phải chủ động. Hạo Thiên tranh thủ tan tầm sớm, nhắn tin cho Lâm Hân:

-Anh ghé đón con trước. Em cứ đi chợ đi!

Hai tay hai đứa trẻ, dáng vóc cao lớn của Hạo Thiên khiến người khác

không khỏi ngưỡng mộ. Khải Lạc giống cha sau này sẽ rất cao lớn, tuấn

tú. Khải Hoa xinh xắn, tuy không thật rực rỡ nhưng là một cô bé thanh

thuần, xinh tươi như ánh dương quang trong lành…Nhìn kỹ con bé có nhiều

điểm giống mẹ. Lâm Hân không phải không xinh đẹp, chẳng qua là do cô

không hề trang điểm, cách ăn mặc lại lùi xùi, đơn giản, toàn là váy áo

cũ, tóc tai chẳng chăm chút cầu kỳ.

-Ba mua gì trong này ạ?

Khải Lạc cất tiếng hỏi khi Hạo Thiên bước vào một cửa hàng thời trang chuyên dành cho phụ nữ. Xoa đầu con trai, anh cười khẽ, nhẹ nhàng:

-Ba định mua áo cho mẹ con. Con trai xem, mẹ con mặc áo nào sẽ đẹp?

Khải Lạc quay đi quay lại trong cửa hàng…Cậu bé còn quá nhỏ, cũng

chẳng để ý tới cách ăn mặc của ai. Khải Hoa thì chạy nhanh tới chỗ một

chiếc váy đầm nhiều tầng màu hồng phấn, ngây thơ:

-Ba ơi…Áo này đẹp nè.

Hạo Thiên bật cười. Bộ đồ có lẽ hợp với tuổi “teen”- nhiều đăng ten,

vải ren và phụ kiện, lại có màu hồng chói mắt thế kia. Công chúa nhỏ của anh là trẻ con nên thích những màu rực rỡ, còn vợ anh…

Vợ anh!

Nụ cười trên môi Hạ