
mắt hài lòng, nói: “Em muốn giới thiệu ai?”.
Dường như Trần Tầm đã có
chủ định từ trước, giọng rất dõng dạc: “Bạn Phương Hồi ạ”.
Từ nãy đến giờ Phương Hồi
vẫn đang làm chim đà điểu, nghe thấy vậy cô vội giật minh ngẩng đầu lên, cô
không thể ngờ rằng Trần Tầm lại nói ra tên cô, nên cô chỉ cảm thấy đầu óc u u
minh minh
“Trước đây Phương Hồi
từng học vẽ, chắc chắn bạn ấy sẽ làm được báo tường!”. Trần Tầm nói tiếp.
Cô chủ nhiệm liền gật
đầu, nói với Phương Hồi: “Cô cũng có ấn tượng, hồi nhập học em có ghi trong bản
đăng kí là từng học mĩ thuật đúng không?”.
Phương Hồi đứng dậy, tất
cả bạn bè đều nhìn về phía cô, đã lâu lắm rồi cô không được mọi người nhìn như
vậy, vẻ căng thẳng bất thường khiến cô cảm thấy bất an, mặt đỏ đến tận tai.
Cô liền ừả lời nhỏ: “Em
đã từng học... nhưng... nhưng...”.
“Thế thì số báo tường kì
tới em và Hà Sa sẽ phụ trách nhé, các bạn khác không có ý kiến gì chứ?”. Cô chủ
nhiệm hỏi.
“Không ạ! Không ý kiến gì
ạ!”. Triệu Diệp cố tình nói lớn.
Phương Hồi hậm hực lườm
cậu ta một cái, ánh mắt lướt qua Trần Tầm, nét mặt cậu lại tỏ ra rất thản
nhiên.
Sau khi tan học, Phương
Hồi bước đến chỗ Trần Tầm ngồi, đây là lần đầu tiên cô và Trần Tầm nói chuyện
trực tiếp với nhau, nhưng cô vẫn cúi đầu.
“Sao lại bảo tớ làm?
Tớ.. ”
“Lần trước ăn cơm nghe
Tiểu Thảo nói cậu đã từng học vẽ, không phải còn đạt giải nhì của quận đó sao”.
Trần Tầm liền ngắt lời cô.
“Nhưng, tớ chưa bao giờ
vẽ báo tường...”. Phương Hồi không ngờ Trần Tầm còn nhớ chuyện này, lần trước
cũng chỉ nói sơ qua thôi mà.
“Biết vẽ là được rồi, cậu
nhìn cái cây mà lần trước Hà Sa vẽ đó, ai không biết lại tưởng là bó rau cần!”.
Trần Tầm cố gắng nhìn vào mắt cô, nhưng chỉ nhìn thấy đám tóc mái lưa thưa, hai
hàng mi của cô vẫn chớp chớp, chỉ muốn gạt tóc ra nhìn.
“Nhưng...”.
“Không sao đâu, đến lúc
đó tớ sẽ giúp cậu”. Kiều Nhiên ôm một chồng vở bài tập bước đến: “Tớ không biết
vẽ, nhưng tô màu, viết chữ gì đó vẫn làm được”.
Phương Hồi liền nhìn Kiều
Nhiên bằng ánh mắt cảm kích, gật đầu rồi lặng lẽ quay về bàn của minh.
Giây phút đó, cuối cùng
Trần Tầm đã nhìn thấy mắt cô, nhưng ánh mắt dịu dàng đó không dừng lại ở chỗ
cậu.
Trần Tầm cố tình làm như
vậy.
Vì đột nhiên cậu phát
hiện ra rằng, trước cô bạn này, cậu đã tụt hậu so với hai cậu bạn thân.
Ví dụ như lúc ăn cơm,
Triệu Diệp nói thích ăn khoai tây, bữa nào trong hộp cơm có khoai tây, Phương
Hồi đều sẻ cho cậu ta một ít. Còn Trần Tầm cũng đã từng nói thích ăn cải thảo,
nhưng Phương Hồi chưa lần nào sẻ cho cậu. Hoặc là bài tập có bài nào không làm
được, Phương Hồi toàn hỏi Kiều Nhiên, thực ra môn vật lí cậu học giỏi hơn Kiều
Nhiên, nhưng Phương Hồi chưa từng hỏi cậu. Kể cả khi hai người đó vắt óc hồi
lâu mà không tìm ra đáp án, nếu Trần Tầm chủ động đến giảng cho bọn họ, thì cuối
cùng cũng vẫn thành ra là Trần Tầm giảng cho Kiều Nhiên, sau đó Kiều Nhiên lại
giảng lại cho Phương Hồi.
Quá đáng nhất là, có lần
trước giờ kiểm tra trắc nghiệm tiếng Anh, Phương Hồi nói chuyện với Kiều Nhiên:
“Không biết đề ra thế nào nhỉ, có khó hay không?”. Đúng lúc Trần Tầm đi ngang
qua, thế là cậu bèn dừng lại nói: “Lớp [2'> vừa kiểm tra xong, khó lắm, bốn mặt
giấy liền, hai tiết không làm hết!”. Chủ ý của cậu là nói với Phương Hồi, nhưng
Phương Hồi lại quay đi, chỉ còn lại Kiều Nhiên thở ngắn than dài một hồi. Một
lát sau cô ngoảnh đầu lại, Trần Tầm tưởng rằng cô chuẩn bị nói gì, không ngờ cô
lại rút ra một quyển vở và đưa cho Kiều Nhiên, nói: “Bài tập ngày hôm nay, tan
học nhớ trả tớ nhé”. Sau đó lại quay đi mà không đếm xỉa gì đến cậu.
Cảm giác ấm ức đó, thật
là... nước sông cuồn cuộn chảy về đông..
Chính vì thế cậu quyết
định, bất luận thế nào, cũng phải để Phương Hồi chính thức đối mặt với mình một
lần.
Thực ra lúc đó Trần Tầm
làm như vậy, cũng chỉ vì không chấp nhận được thái độ thờ ơ của Phương Hồi đối
với cậu chứ không có ý đồ gì.
Tôi rất hiểu cậu ta, hồi
đó chúng tôi còn trẻ, còn có thể chỉ vì một suy nghĩ nhất thời trong đầu mà cố
gắng làm, còn có thể thích ai, ghét ai, không phục ai một cách thoải mái, còn
có thể làm theo ý mình mà không nghĩ đến việc sau này sẽ xảy ra chuyện gì, thay
đổi chuyện gì.
Có lẽ sẽ có người nói đây
là sự bướng bỉnh và ích kỉ, tuy nhiên, bây giờ tôi cảm thấy chúng tôi đã trưởng
thành, đã học được cách đối nhân xử thế khéo léo, đã và đang âm thầm lặng lẽ làm
việc ở mọi ngóc ngách, sẽ không hối hận vì mình đã từng viết cho tuổi thanh
xuân của mình bằng thái độ thẳng thắn như vậy.
Giống như Trần Tầm, tôi
nghĩ cậu ta chưa bao giờ cảm thấy hối hận trước quyết định của mình ngày ấy.
“Em có ghét cậu ấy không?”.
Nghe đến đây, không kìm được bèn lên tiếng: “Hoặc là thích cậu ấy nên cố tình
tránh mặt cậu ấy?”.
Phương Hồi liền lắc đầu,
cô mân mê hình chú gấu nhỏ trên chiếc cốc của Hoan Hoan, tiếng gõ của móng tay
lên mặt sứ và giọng nói nhẹ nhàng của cô đã biến thành một giai điệu hoài cổ
trong sự thay đổi của không gian và thời gian.
“Không thích cũng không
ghét. Anh có biết không, có một