
đó làm gì?”. Phương Hồi bực bội la lớn.
“Thì
mẹ lo cho mày thôi!”. Bà Từ Yến Tân nói: “Mẹ là mẹ mày! Mày không lo nhưng mẹ
lo! Mày đi rồi, thoải mái rồi. Cuối cùng thì chỉ để mẹ thu dọn chiến trường mà
thôi”.
“Không
nói đến chuyện này nữa được không mẹ, con năn nỉ mẹ đấy”. Miệng Phương Hồi đã
chu lên.
“Thôi
được rồi, sao vẫn hệt như ngày xưa nhỉ! Động một tí là cáu, giống hệt tính ba
mày!”. Nhìn sắc mặt khó coi của con gái, bà Từ Yến Tân cũng không muốn nói thêm
nữa, bà đưa cho cô một chai nước và nói: “Cô Trương giúp việc cũ về quê trông
cháu rồi, cô giúp việc mới là người Sơn Đông, mẹ sợ con ăn không hợp đồ ăn cô
nấu nên đã đặt chỗ ở nhà hàng bên Hậu Hải, phòng riêng chỗ ngồi riêng, toàn bộ
là món ăn Bắc Kinh. Mẹ đoán con sang đó ăn cũng không hợp, coi này, gầy như que
củi rồi!”.
“Ba
con đâu?”. Phương Hồi đã bình tĩnh trở lại, uống ngụm nước rồi hỏi.
“Sang
Việt Nam rồi. Nói là có vụ làm ăn gì đó, bắt buộc phải đi. Hừ, mới dính tí chút
làm ăn mà đã đứng ngồi không yên, con gái về cũng chẳng buồn ngó. Hồi xưa bà
nội mày còn trách mẹ không lo toan cho gia đình, mày cũng gần với ba mày chẳng
chịu gần mẹ, bây giờ coi đó, rốt cuộc là ai lo cho mày nhiều hơn!”.
Phương
Hồi dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại, cô không để ý lắm đến lời phàn nàn của mẹ,
thành phố Bắc Kinh quen thuộc bên ngoài khiến đầu óc cô rối bời.
Vừa
về đến Bắc Kinh là tôi tha hồ nhảy nhót, hai ba ngày lại tụ tập ăn uống với đám
bạn bè thân, gần như không có ngày nào ở nhà. Tôi sợ Phương Hồi không tìm được
mình nên vừa về đến nhà là hỏi ba mẹ tôi có ai gọi điện thoại cho tôi không,
câu trả lời không phải là cái mà tôi mong muốn. Tôi hiểu rất rõ rằng, mặc dù
tôi rất nhớ Phương Hồi, nhưng chắc chẳng có lúc nào cô nhớ đến tôi. Cảm giác
này thực sự rất chán nản, nhưng đối với Phương Hồi, tôi thực sự cũng không biết
phải làm thế nào.
Trong
lúc đang vô cùng tuyệt vọng thì tôi nhận được điện thoại của Phương Hồi. Giọng
ở đầu bên kia điện thoại có vẻ do dự, hỏi nhỏ tôi có đi cùng cô đến Vương Phủ
Tỉnh mua ít đồ được không. Lúc đầu tôi còn định làm cao, nhưng vừa nghe thấy
giọng nói mất tự tin đó của cô, lập tức đồng ý luôn mà không suy nghĩ gì nữa.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà thờ Vương Phủ Tỉnh, lúc cúp máy tôi nói “anh đợi
em ở cổng nhà thờ”, giọng tôi rất thiết tha. Đây cũng là ý tưởng của tôi, biết
làm thế nào được, bản tính của con trai Bắc Kinh là như vậy, với con gái lúc
nào cũng muốn phải được lợi về mình.
Hôm
đó Phương Hồi mặc một chiếc áo lông vũ trắng, từ xa thấy áo trắng như tuyết,
mắt tôi liền sáng lên, nhìn cô chằm chằm.
“Anh
nhìn gì vậy! Không quen à!”. Phương Hồi khua tay trước mắt tôi, được về nhà nghỉ
dưỡng một thời gian, nhìn sắc mặt của cô khá hơn nhiều so với đợt ở Australia.
“Anh
đang nghĩ lời thoại! Anh cảm thấy nếu không nói gì đó thì thật có lỗi với cảnh
tượng trước mắt!”. Tôi trêu
“Thôi
đi anh!”. Phương Hồi liền trề môi, một mình bước về phía trước.
Tôi
liền cười và bước theo cô, có lẽ là do tôi hay tưởng bở, tôi luôn có cảm giác
rằng sau khi ở cùng tôi một thời gian, Phương Hồi đã thay đổi được một chút. Cô
không còn lạnh lùng, ngang ngạnh như hồi đầu, ví dụ cô không còn chỉ mặc đồ có
gam màu lạnh nữa, thỉnh thoảng cũng thể hiện ra vẻ nữ tính.
Hôm
đó tôi đi loanh quanh với cô ở Vương Phủ Tỉnh rất lâu, không những mua đồ mà
Phương Hồi còn cắt tóc sau khi được tôi xúi giục. Nhìn vẻ luống cuống của cô
khi ngồi trên ghế rất đáng yêu, lúc cắt tóc mái, lông mi chớp liên tục, khiến
tôi chỉ muốn bước đến thơm một cái. Tôi ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú mà không
hề cảm thấy thời gian trôi qua chậm.
Cậu
thợ cắt tóc cho cô liền khen tôi với Phương Hồi: “Người yêu chị tâm lí quá, rất
kiên nhẫn!”. Phương Hồi ngượng quá mặt đỏ bừng, nhưng tôi lại rất khoái chí,
bèn nói với cậu thợ: “Anh không vội đâu, em cứ cắt bình tĩnh, cắt đẹp cho người
yêu anh là được!”. Cậu thợ lại khen một hồi nữa, Phương Hồi trợn mắt nhìn tôi,
nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.
Lúc ra
khỏi tiệm cắt tóc trời đã tối, đèn trên đường đi đều đã bật sáng, mái tóc mới
của Phương Hồi khiến cô rất nhỏ nhắn, ôm vào khuôn mặt, nhìn như học sinh cấp
ba.
“Có
đẹp không anh? Nhìn hơi lạ hả...”. Phương Hồi nghịch tóc mái, rụt rè hỏi tôi.
“Đẹp
lắm! Rất đẹp! Tự nhiên anh lại thấy tự ti đi!”. Tôi cười nói.
“Anh
chỉ nói linh tinh! Em cắt tóc, anh có gì đáng phải tự ti chứ?”. Phương Hồi nheo
mắt nhìn tôi.
“Hiện
tại nhìn hai đứa mình thấy không còn ở cùng lứa tuổi nữa, chắc bây giờ không
còn ai đoán em là người yêu của anh nữa. Haizz, khó hiểu thật!”. Tôi giả vờ nói
với vẻ chán nản.
“Ghét
quá!”. Mặt Phương Hồi đỏ bừng lên, cô quay đầu bước đi hai bước rồi nói: “Anh
chỉ thích đùa thôi”.
Tôi
đứng yên tại chỗ, đột nhiên cô đứng khựng lại, giữa màn đêm, bóng cô nhìn rất
nhẹ nhàng, yếu đuối, ánh đèn lấp lánh trên đầu, nhìn như có phần trong suốt,
dường như chớp mắt là sẽ biến mất và chắc chắn tôi không muốn cô biến mất trước
mắt tôi như vậy.
“Phương
Hồi, anh không đùa đâu!”. Tôi gọi với theo bóng cô, có lẽ là do bị