
lư cái đầu ngất ngây,
ra sức kéo mọi người ra về.
“Xong rồi thì thanh toán
về thôi! Ngồi thêm lúc nữa sẽ say mất!”. Kiều Nhiên cau mày nói.
“Ừ”. Tô Khải liền lục tìm
ví tiền của mình, nhưng lại bị Lâm Gia Mạt ấn tay xuống.
“Đừng tranh của em, đã
nói rồi, hôm nay để em trả tiền”. Lâm Gia Mạt nhẹ nhàng nói, nụ cười đẹp của cô
mang theo một vẻ bí ẩn, khiến Tô Khải và Triệu Diệp đều ngất ngây.
Lâm Gia Mạt liền lấy ra
một chiếc ví xinh xắn, bên trong đựng toàn tiền giấy 1 tệ, cô từ từ mở ra, trải
từng tờ tiền lên bàn nói: “Không biết có đủ hay không... chắc là đủ, mấy năm
qua để dành. Tóm lại là em không muốn giữ lại tờ nào, tiêu hết càng thích!”.
Đám con trai nhìn số tiền
trên bàn với ánh mắt thắc mắc, đôi mắt Phương Hồi bắt đầu ươn ướt khi Lâm Gia
Mạt vung tay, cô cầm lấy một tờ tiền và nhét vào tay Tô Khải, giọng run rẩy:
“Tô Khải, em không quan tâm đến việc sau này anh thế nào, nhưng anh phải nhìn
kĩ cái này! Đây là số tiền mà Gia Mạt để dành từ năm lớp mười, anh hãy nhìn chữ
cái trên đó, đó là... đó là...”.
Cuối cùng Phương Hồi đã
bật khóc, cô thương Lâm Gia Mạt, buồn cho Lâm Gia Mạt. Còn Tô Khải thì vô cùng
sửng sốt bởi hai chữ viết tắt của tên mình, số tiền trên bàn không dưới hai
trăm tệ, có tờ mới, có tờ cũ, mép rất phẳng phiu, tờ nào cũng có chữ “SK” nổi
bật. Anh sững sờ nhìn, nhẹ nhàng vuốt lên từng tờ tiền, những tờ bạc không sạch
sẽ lắm đó mang theo mùi chỉ có ở tiền, nhưng anh không quan tâm. Đánh nhau với
người khác không khóc, gặp khó khăn không khóc, thi đấu thắng không khóc, tiễn
Trịnh Tuyết không khóc, gần như Tô Khải đã quên cảm giác khóc, đến khi ngẩng
đầu lên, nước mắt đã nhạt nhòa.
Trong bầu không khí đặc
biệt đó, Trần Tầm dìu Phương Hồi đang khóc nức nở ra ngoài, Triệu Diệp căng mặt
uống hết ngụm bia cuối cùng trong chai, rồi cũng đứng bật dậy ra về, Kiều Nhiên
đi theo và khẽ vỗ tay lên vai cậu.
Cuối cùng chỉ còn lại Lâm
Gia Mạt và Tô Khải ngồi trước bàn ăn ngổn ngang, giữa hai người là bàn đựng
tiền, những màuh đỏ được tài ra, rất buồn bã.
“Em thích anh, thích vô
cùng”. Sau một hồi lâu Lâm Gia Mạt mới từ từ lên tiếng, đôi môi cô hơi run rẩy,
thốt ra những tiếng xé lòng: “Tuy nhiên... từ nay trở đi sẽ không thích nữa. Em
sẽ không bám riết lấy anh nữa, anh cũng không phải tránh mặt em nữa. Hai đứa
mình cứ sống với cuộc sống riêng của mình, không ai ghét ai cả, không ai quên
ai cả, có được không anh?”.
“Ừ, được chứ!”. Tô Khải
ngồi xuống cạnh cô, rụt rè lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc nữa, ngoan nào”.
“Đã nói đến nước này rồi,
Tô Khải, em hỏi anh, anh có thích em chút xíu nào không! Một chút xíu thôi”.
Lâm Gia Mạt bị hơi men và nỗi buồn vây kín, nét mặt lộ rõ vẻ ấm ức như đứa trẻ
con.
“Có”. Tô Khải nhẹ nhàng
chỉnh lại tóc cho cô.
“Thế... có lúc nào cảm
thấy hối hận không?”. Lâm Gia Mạt nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
“Hiện giờ hơi hối hận”.
Tô Khải sụt sịt, mắt lại đỏ lên.
“Hê hê, đáng đời...”. Lâm
Gia Mạt đang khóc lại bật cười, má cô đỏ bừng, không ai thể biết cô đã gạt bỏ
bao nhiêu, ghi nhớ bao nhiêu mới nở được nụ cười như thế.
Lúc Lâm Gia Mạt ra khỏi
quán ăn, Trần Tầm đang ngồi bên vệ đường, Phương Hồi nằm co ro trong lòng cậu
và ngủ thiếp đi. Lâm Gia Mạt bước đến, ngồi xuống cạnh Trần Tầm, Trần Tầm liền
nhìn chăm chú vào khuôn mặt vẫn chưa khô nước mắt của cô hỏi: “Tô Khải đâu?”.
“Đi lối kia rồi, à, anh
ấy bảo tớ cảm ơn mọi người”. Lâm Gia Mạt chu môi sang phía khác hỏi: “Triệu
Diệp, Kiều Nhiên đâu?”.
“Đi mua thuốc lá rồi”.
“Thuốc lá? Cậu ấy hút
thuốc lá”. Lâm Gia Mạt cau mày nói.
“Một thời gian rồi, tớ
cũng không nhớ là từ đợt cậu từ chối cậu ấy hay từ đợt cậu ấy bị gãy tay nữa”.
Trần Tầm thở dài nói.
Lâm Gia Mạt lặng lẽ cúi
đầu xuống, cô cúi người xuống đầu gối, nói: “Trần Tầm, có lúc tớ thực sự muốn
được làm lại từ đầu, quay về quá khứ để nói với mình rằng đừng có ngớ ngẩn như
vậy. Cậu bảo nếu hồi đầu tớ không thích Tô Khải mà thích Triệu Diệp, thích cậu,
thích Kiều Nhiên thì sẽ không buồn như thế này không?”.
“Không có cái gọi là nếu
hồi đầu đâu”. Trần Tầm nhìn đường phố ồn ào, náo nhiệt nói: “Bất luận làm lại
bao nhiêu lần, chắc chắn cuộc đời vẫn có những điều khiến người ta cảm thấy
nuối tiếc”.
“Thế cậu và Phương Hồi có
không?”. Lâm Gia Mặt quay mặt đi hỏi.
“Chắc là... cũng có”.
Trần Tầm nhìn người đang ngủ say trong lòng mình nói.
“Có? Có mà ngày nào cũng
bám riết lấy nhau như vậy à?”.
“Không muốn vì điều nuối
tiếc đó mà bỏ cuộc”.
“Hơ hơ, lại một người nữa
không muốn bỏ cuộc! Tớ cũng thấy lạ, con trai các cậu suy nghĩ kiểu gì ấy nhỉ?
Đến với con gái là vì thích hay vì trách nhiệm! Tớ hỏi cậu nhé, khoảng cách
giữa cậu và Phương Hồi lớn như vậy, hiện tại cậu vẫn thích cậu ấy đúng không?
Có phải vì thời gian dài nên cảm thấy mình phải có trách nhiệm, thế nên mới
không muốn chia tay đúng không?”.
“Không thích sẽ không cảm
nhận được trách nhiệm của mình, không cảm nhận được trách nhiệm thì cái thích
đó cũng không lâu dài được. Tớ không biết sau này cuối cùng bọn tớ có đến được
với nhau khôn