
cậu, nếu không có cậu thì hai đứa bọn
tớ đã không như thế! Haizz, con gái tai hại thật!”.
Trần Tầm thụi Phương Hồi
một cái, cô nghiêng người suýt nữa thì ngã. Những điều Trần Tầm nói như đâm
thẳng vào trái tim cô, cậu càng thẳng thắn thì Phương Hồi lại càng cảm thấy
thấp thỏm, xấu hổ. Cô không biết phải trả lời Trần Tầm thế nào, cũng không biết
nếu nói ra sự thật thì sẽ phải giải thích như thế nào về chuyện của cô với Kiều
Nhiên. Nhìn Trần Tầm cười, cô chỉ biết cười miễn cưỡng, giả vờ mọi thứ đều như
những gì cậu đang nghĩ.
“Tớ bảo này...”. Trần Tầm
đột nhiên hạ thấp giọng.
“Gì vậy?”. Phương Hồi
liền giật nảy minh.
“Ờ... Đình Đình muốn hẹn
cậu ra để nói chuyện!”. Trần Tầm cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô nói.
“Chuyện gì vậy?”. Vừa mới
được thở phào, Phương Hồi lại căng thẳng trở lại. “Cậu gặp cậu ấy à?”.
“Tớ chưa nói với cậu sao?
Hôm tớ đến quán Ong Bận Rộn, Đình Đình cũng đến”. Trần Tầm sực nhớ ra rằng,
Phương Hồi chưa nghe bài hát Năm tháng vội vã đó, cậu cũng chưa kịp nói với cô.
“Vậy à”. Phương Hồi thờ ơ
hỏi: “Có hát bài Dòng sông không?”.
“Không!”. Nghe thấy tên
bài hát mà mình thích nhất, đột nhiên Trần Tầm lại thấy hơi bực bội.
“Để hôm nào có thời gian
đã..”. Phương Hồi quay đi tiếp tục bước đi, cô không biết có chuyện gì mà buộc
phải gặp Ngô Đình Đình để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không biết
rõ, “Có thời gian sẽ... nói chuyện với Đình Đình sau, Vật lí còn hơn một nửa số
bài chưa làm xong, môn Sinh cũng chưa học”.
“Tùy cậu vậy”. Trần Tầm
đeo ba lô rồi bước theo.
Hai đứa đều có chuyện rất
ngại nói ra, cũng không phải là muốn cố tình giấu nhau, chỉ có điều không muốn
lôi điều bí mật mà mình đã giấu kĩ trong lòng ra để đối phương tra khảo. Thời
trẻ không hiểu thế nào là lòng tin, chỉ cảm thấy cảm giác giấu giếm này không
dễ chịu cho lắm.
Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt
đã nói chuyện
Buổi đầu tiên cậu chơi
bóng trở lại, sau khi luyện tập xong và đi lên cầu thang, Triệu Diệp đã gặp Lâm
Gia Mạt vừa đến trường. Tựa như bầu trời vừa mới mưa xong, ánh mắt Triệu Diệp
trong ngần, cậu nâng quả bóng của đội NBA lấy được từ hôm đi miếu hội bằng tay
phải, vừa cười vừa nói với Lâm Gia Mạt: “Mang quả bóng về lớp hộ tớ được
không?”.
Lâu lắm rồi không được
nhìn thấy nụ cười của Triệu Diệp, Lâm Gia Mạt cảm động đến phát khóc, cô không
hề ngần ngừ mà đưa ngay tay ra. Khoảnh khắc họ tao bóng cho nhau như cách một
thế kỉ, cả hai đều không còn nhớ lần trước nói chuyện với nhau tự nhiên như thế
này là từ bao giờ.
Lúc ôm quả bóng lên tầng,
Lâm Gia Mạt không nén được lòng lên thêm một tầng nữa. Để bảo đảm cho học sinh
lớp 12 có không gian yên tĩnh, nhà trường đã sắp xếp cho lớp học của họ nằm ở
trên tầng cao nhất của khu giảng đường. Lớp Tô Khải nằm đối diện với cầu thang,
Lâm Gia Mạt thường lên để nhìn trộm anh qua cửa sổ đằng sau. Cho dù là chơi
bóng hay học bài, vẻ chăm chú của chàng trai đó đều khiến cô ngây ngất. Thực ra
Lâm Gia Mạt rất hiểu, buổi chập choạng tối hôm đó, Tô Khải đã nói rõ với cô
rằng, anh sẽ không thích cô. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lâm Gia
Mạt tiếp tục bày tỏ tình cảm, nói thẳng ra là bất luận thích ai cũng đều là
chuyện của riêng mình, thậm chí có thể nói không liên quan gì đến người được
thích. Nếu Tô Khải có thể lựa chọn việc chờ đợi Trịnh Tuyết thì Lâm Gia Mạt
cũng có thể lựa chọn chờ đợi Tô Khải.
Lâm Gia Khải bần thần
nhìn Tô Khải một lát rồi đi xuống với vẻ hụt hẫng. Nụ cười của Triệu Diệp chỉ
sưởi ấm được một góc cho trái tim cô, còn lại là vùng đất hoang vu rộng lớn
không ai có thể cứu vãn. Sau khi làm những việc lén lút này, cô chỉ cảm thấy
mình thật đáng thương. May mà cô đã quyết định buông tay một cách triệt để,
giống như những gì đã nói với Phương Hồi ngày trước, hôm Tô Khải tốt nghiệp sẽ
gặp lại. Ngoảnh đầu lại nhìn tấm biển đếm ngược đến ngày thi đại học rất nổi bật,
số ngày còn lại không nhiều đồng nghĩa với việc số ngày Lâm Gia Mạt được gần Tô
Khải không còn nhiều nữa. Trước khi kết thúc, Lâm Gia Mạt đã hoàn toàn thả mặc
cho mình mơ mộng.
Những ngày tháng bảy,
thời tiết ở Bắc Kinh rất nóng nực, mọi người cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nhóm
Phương Hồi đứng dưới ánh nắng gay gắt cùng Lâm Gia Mạt ch đợi Tô Khải sắp được giải phóng. Xung quanh trường, phụ huynh học sinh
đứng dày đặc, nếuên trong đang thi kiến thức, thì bên ngoài đang thi sức chịu
đựng. Hai bên đều như dây đàn căng cứng, không chịu được một chút cây lay gió
thổi.
Đúng lúc này một chiếc ta
xi chạy vào, lái xe không biết nên bóp còi inh ỏi, đám đông liền xông tới như
ong vỡ tổ. Vị phụ huynh đi đầu ra sức vỗ mui xe, quát với vẻ phẫn nộ: “Píp píp
cái gì! Học sinh đang thi đó!”.
“Đừng đụng vào xe! Đừng
đụng vào xe!”. Lái xe ra khỏi xe nói.
“Thế thì ông phải đi ngay
đi, đừng làm ồn, ảnh hưởng đến học sinh, không thi đỗ đại học thì làm thế
nào?”. Phụ huynh ai cũng hầm hầm.
“Các anh đứng chặn ở đây
thì tôi đi thế nào được? Hơn nữa bấm chút còi thì ảnh hưởng gì đến việc thi đại
học chứ?”. Lái xe nói với giọng rất bực bội.
“Vớ