
khiến cô nảy sinh ảo giác rằng, tác giả của bài viết
đó không phải là Kiều Nhiên.
“Này, cho tớ mượn cục tẩy
với!”. Kiều Nhiên đứng trước mặt cô nói.
Phương Hồi vội lấy cục
tẩy trong túi đựng bút ra và đưa cho Kiều Nhiên, cục tẩy đó có hình dạng như
chiếc bút chì to, nhìn bên ngoài thấy hình dạng của nó rất không phù hợp với
chức năng.
“Ê? Sao to thế!”. Kiều
Nhiên sửng sốt nói: “Có cục nào nhỏ hơn không?”.
“Không... không có”.
Phương Hồi ra sức lắc đầu, tóc mai phất lên, khiến người đối diện ngẩn người ra
một lát.
“Cái này dùng được cả đời
đúng không...”. Kiều Nhiên nhìn cục tẩy trong tay nói: “Thôi thế tặng cho tớ
nhé! Tớ thử thí nghiệm xem có dùng hết được nó không”.
Phương Hồi gật đầu không
nói gì, mãi cho đến khi Kiều Nhiên đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn thế giới.
Nắng ngoài cửa số khá
chói mắt, không biết trong sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm
yêu mến chân thật, giản dị, chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi
cái còn quá sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ
trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng
lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi đã trở thành người lớn.
Trần Tầm cũng rất day dứt
với bài văn của Kiều Nhiên, giờ thể dục chơi bóng cũng không chuẩn, ngồi cùng
với Triệu Diệp - người chưa lành vết thương ở ngoài sân. Ngồi từ xa, lúc cậu
nhìn Phương Hồi, lúc lại nhìn Kiều Nhiên, trong lòng vẫn thấy hơi buồn.
“Không ngờ Kiều Nhiên lại
giỏi nhỉ!”. Trần Tầm vỗ bóng nói.
“Gì vậy?.” Triệu Diệp ngơ
ngác ngoảnh sang nói.
“Bài văn ấy!”. Trần Tầm
tung bóng lên rồi đón: “Bài Một đóa đinh hương đó”.
“À, cái đó hả, cậu ta từ
k thất tình biến thành nghệ sĩ lâu rồi”.
“Cậu bảo, người mà cậu ấy
viết là ai vậy?”. Trần Tầm hỏi dò.
“Người cậu ấy thích
thôi”. Triệu Diệp đáp rất thờ ơ: “Không phải trước đây cậu ấy đã từng kể với
bọn mình là yêu thầm một đứa bạn học cùng lớp cấp hai đó sao”.
“Vậy hả?”.
“Ừ!”. Triệu Diệp liếc
Trần Tầm một cái rồi nói: “Thôi, có nói ông cũng không hiểu, ông không ở trong
hoàn cảnh của người ta thì làm sao biết được tâm trạng của người ta, ông và
Phương Hồi ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, làm sau hiểu được nỗi đau của bọn
tôi!”.
“Ừ... tôi nói là giả
dụ... ông có nghĩ là Kiều Nhiên thích Phương Hồi không?”. Trần Tầm ngại ngùng
nói ra điều mình đang nghi ngờ.
“Haizz! Chắc là ông muốn
thăm dò chuyện này đúng không! Ông biến thành kẻ dài dòng văn tự từ bao giờ
vậy? Tôi phát hiện ra rằng bọn họ nói không sai, ông rất đa nghi, tôi không
biết Kiều Nhiên có thích Phương Hồi hay không, nhưng tôi nghĩ rằng dù thích hay
không cũng chẳng có vấn đề gì. Cậu ấy gây phiền hà gì cho hai người sao? Làm
ảnh hưởng đến hai người sao? Không phải đúng không, thế nên ông cứ việc yên tâm
mà ở bên Phương Hồi, Kiều Nhiên làm được gì chứ? Bất luận ai thích ai, đều phải
là chuyện tự nguyện”. Triệu Diệp đứng dậy nói.
Trần Tầm cảm thấy hơi mất
mặt trước Triệu Diệp, bèn tiu nghỉu nói nhỏ: “Thôi đi, hiện tại ông nói thì
nghe ngon lắm, hồi đầu đứa nào gây sự với Tô Khải nhỉ? Đến bây giờ đứa nào vẫn
chưa dám nói chuyện với Lâm Gia Mạt.
“Lẩm bẩm gì vậy! Không phục
à?”. Triệu Diệp vỗ đầu Trần Tầm một cái nói.
“Phục rồi! Phục rồi”.
Trần Tầm xoa đầu nói: “Nói thật nhé, rốt cuộc ông và Lâm Gia Mạt định thế
nào?”.
“Chẳng định thế nào cả”.
Triệu Diệp đưa tay phải ra, ánh lắng lọt qua kẽ tay chiếu vào mặt cậu, khiến
cậu phải nheo mắt lại: “Hê! Ông coi này, tay tôi sắp chơi bóng được rồi!”.
“Vậy à?”. Trần Tầm không
hề nể nang mà vỗ mạnh một cái, Triệu Diệp liền kêu oai oái, hai cậu bạn khác
liền chạy đến, vẻ buồn bã ban nãy đã tiêu tan, đối với những người trẻ tuổi như
họ, trút bỏ gánh nặng trong lòng cũng không có gì là khó.
Hôm đó sau khi tan học,
Trần Tầm liền đưa Phương Hồi về nhà. Trần Tầm rất hào hứng, lúc thì nói đến âm
nhạc, lúc lại hỏi về kì thi, còn Phương Hồi lại khá uể oải, không hào hứng đáp
lại. Dưới nắng chiều, họ đi qua đường ngựa vằn, đi qua cầu vượt dành cho người
đi bộ, que kem socola mà Trần Tầm mua đã tan dần, cậu vừa cào áo mình vừa hỏi
với vẻ vô tình: “Phương Hồi, từ nay trở đi tớ sẽ không nói chuyện của Kiều
Nhiên nữa”.
“Hả?”. Phương Hồi sững
người lại, tay chân cũng bắt đầu luống cuống.
“Ừ, trước đây tớ nói cậu
ấy như vậy là không đúng, hôm nay Triệu Diệp kể cho tớ nghe về người mà Kiều
Nhiên thích, là bạn học cấp hai với cậu ấy”. Trần Tầm cau mày, nhìn vết bẩn
trên áo vừa nói: “Cậu còn nước không? Đổ vào đây cho tớ một ít”.
“Ừ”. Phương Hồi vặn nắp
chai nước ra và đổ vào một ít xuống áo Trần Tầm, tay cô run run khiến nước bắn
ra phía ngoài một ít.
“Vụng quá!”. Trần Tầm
cười và đón lấy chai nước, đổ xuống áo nói: “Tớ thấy ngại quá, thái độ của mình
với anh em không được hay cho lắm, nói thật là người ta cũng không làm ảnh
hưởng gì đến bọn mình... Tóm lại là chuyện này rất đáng xấu hổ, gặp Kiều Nhiên
tớ không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy nữa. Hê, cậu vẫn đang nghe đó chứ? Sao
đầu óc để đi đâu vậy? Nói thẳng ra là vì