
g, chuyện này không ai nói trước được điều gì cả, tuy nhiên hiện
tại, tớ thích cậu ấy và cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với cậu ấy, cậu
có hiểu không?”. Trần Tầm ôm chặt Phương Hồi, khẽ nhích người để cô được ngủ
thoải mái hơn.
“Không hiểu lắm”. Lâm Gia
Mạt trều môi rồi bật cười: “Nhưng cậu có biết không, vừa nãy cậu nói những điều
đó trông cậu rất đẹp trai, ngay cả tớ cũng phải động lòng”.
“Đúng vậy, có lúc nào tớ
không đẹp trai đâu? Hối hận rồi hả? Ai bảo cậu thích Tô Khải vội như vậy, miếng
ngon lại để nhường người khác, thực ra bọn tớ không thua kém anh ấy điểm gì!”.
Trần Tầm nhìn cô cười, trong lòng cũng đã thoải mái hơn.
“Đúng vậy! Tớ ngưỡng mộ
Phương Hồi chết đi được! Đâu có giống tớ chẳng ai thương, chẳng ai yêu!”. Lâm
Gia Mạt chớp chớp mắt: “Nhưng nếu sau này có cô nào hơn Phương Hồi thích cậu
thì cậu làm thế nào?”.
“Hiện tại có đâu, đến lúc
có hẵng hay”. Trần Tầm thờ ơ nói.
“Thôi đi, vừa khen cậu
xong, nói chung là vẫn không tin được, cậu phải tiếp tục thể hiện sự quyết tâm
chứ! Cậu xem Tô Khải dành tình cảm cho Trịnh Tuyết thế nào...”. Đang nói thì
Lâm Gia Mạt im bặt, cô che mặt hít một hơi thật sâu và nói: “Trần Tầm, tớ có
thể dựa vào cậu một lát không?”.
“Dựa đi, mở mắt ra rồi
đừng nghĩ gì nữa”.
“Ừ”. Lâm Gia Mạt dựa đầu
vào vai Trần Tầm, nước mắt bất giác lăn xuống áo cậu.
Sau đó đúng là Lâm Gia
Mạt đã cắt đứt được tình cảm thật, cô lại quay trở lại như thời mới quen họ hồi
đầu, chơi với Tô Khải, Triệu Diệp rất vui vẻ, tự nhiên. Như lời Lâm Gia Mạt là,
từ nay trở đi bọn họ như anh em ruột của cô, ai bảo không phải ruột thịt cô sẽ
tính sổ người đó.
Đó là mùa hè mà bọn họ
sống ngông cuồng nhất, gần như ngày nào cũng tụ tập với nhau. Đi bơi ở hồ Thanh
Niên, ném từng người xuống hồ, trượt ống trượt với đủ mọi tư thế quỷ quải. Đến
siêu thị Kì Lân chơi bowling năm hào một ván, nhìn Phương Hồi vụng về ném bóng
đi, vô số lần bị điểm 0. Đến sân vận động công nhân xem đội Quốc An đá bóng,
đứng lên ngồi xuống tạo sóng dân điên cuồng ở khán đài số 7 màu xanh, cùng các
fan hâm mộ của Bắc Kinh vẫy cờ hò hét, hát “Đội Quốc An mãi mãi là số một”. Đến
Bắc Hải chèo thuyền, nghịch nước, người ướt như chuột lột, trên đường về nhà,
nước trên quần áo chảy tongng xuống đường, khiến mọi người đi đường đều phải
dõi theo bọn họ. Đến công viên Đông Đơn chơi bài, người nào thua sẽ phải đứng
im như tượng để người khác dán giấy lên mặt. Đến trường chơi bóng, thi ghi ba
điểm, ai thua sẽ phải mời mọi người ăn kem, kem Thiên Băng, Đại Hồng Quả đều
được, nhưng phải loại ngon hơn kem Bách Lạc Bảo. Đến cửa hàng ăn chơi mấy trò
mạo hiểm, giở đủ mọi mọi trò, bắt người mạo hiểm ôm cây cột điện dán đầy các tờ
quảng cáo “chuyên trị bệnh X X, đảm bảo khỏi ngay” và hét lớn “cuối cùng bệnh
của tôi đã có chỗ chữa...”.
Phương Hồi nói, niềm vui
của một người, có thể niềm vui đó là giả, niềm vui của một nhóm, niềm vui đó đã
không còn phân biệt được là thật hay giả. Bọn họ ra sức vung vẫy tuổi trẻ của
mình, chỉ muốn được thiêu rụi ngay lập tức, cảnh tượng đó giống như vẻ cuồng
hoan trước ngày tận thế.
Tết
năm 2005, tôi và Phương Hồi cùng về nước.
Hồi
đó chúng tôi đã trải qua thời kì khó khăn nhất, cuộc chiến tranh chống đói
nghèo về cơ bản đã giành được thắng lợi, đợt thiên tai do trộm cắp gây ra đã
trôi qua, tình hình ngày càng tốt lên, tôi đang ngẫm nghĩ tiếp theo nên tiến
hành công cuộc hiện đại hóa thế nào để có thể phát triển thêm một bước mới.
Thực
ra với t tài chính của tôi lúc đó, lúc đầu tôi không định về nước, nhưng nghe
nói Phương Hồi chuẩn bị về, tôi đành nghiến răng mua vé về cùng. Đứng trên đất
khách quê người, tôi luôn có một cảm giác không chân thực, trói chân được người
ta nhưng chưa chắc đã trói được trái tim người ta, thế nên tôi quyết định quay
về với sân nhà của mình, địa bàn của tôi, tôi phải làm chủ!
Hôm
lên đường tôi đã giúp Phương Hồi xách mọi hành lí, Aiba tiễn chúng tôi ra cửa,
cười rất ranh ma nói: “Trương Nam, quỷ kế của anh thành công rồi chứ?”.
“Làm
gì có! Cách mạng vẫn chưa thành công, các đồng chí vẫn phải cố gắng!”. Tôi trả
lời rất khiêm tốn.
“Phương
Hồi, hay là cậu theo anh ấy đi! Hàng ngày nhìn vẻ ân cần của anh ta mà tớ sởn
hết cả gai ốc!”. Aiba khoác vai Phương Hồi nói.
Phương
Hồi cúi đầu cười, tôi liền đặt hành lí xuống, kéo bộ móng vuốt của Aiba ra và
kiên quyết bảo vệ lãnh thổ của mình: “Hê! Khoác vai bá cổ còn ra thể thống gì
nữa! Chuyện của
bọn này, cậu quan tâm làm gì!”.
“Ái
chà, lại còn “bọn này” nữa, người ta đã theo anh chưa mà anh đã bọn này, bọn
này? Tôi vun vào cho anh mà anh còn không biết điều, thật đúng là làm phúc phải
tội! Hơn nữa, chị em chúng tôi ôm nhau thì có sao? Ôm anh mới là nguy hiểm,
không cẩn thận hôm nào anh lên đạn, thú tính nổi lên...”. Aiba càng khoác tay
chặt hơn, nhìn tôi với vẻ thách thức nói.
“Biến
đi! Đi theo cô mới là không yên tâm! Phương Hồi nhà chúng tôi không phải là chị
em với cô! Cô mau đi tìm Yoshiyuki đi”. Tôi kéo
Phương Hồi về phía mình, cô khẽ giãy ra một chút r