
đầu run rẩy, Ngô Đình
Đình thì nước mắt giàn giụa, cô chồm tới ôm chặt Bạch Phong nói: “Anh không
giết người! Không giết người! Gã họ Tào đã bị bắt rồi! Hắn ta đã khai, người là
do hắn ta giết, không phải anh! Bạch Phong anh không phạm tội giết người! Không
phạm!”.
“Gì
cơ... em nói gì cơ?”. Ánh mắt thất thần của Bạch Phong dần dần sáng quắc
l>“Em nói anh không giết người! Vết thương chí mạng của người bị hại ở trên
đỉnh đầu chứ không phải sau gáy! Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, họ đã đích thân
đến nhà để nói với ông anh! Anh hãy tin em! Thật sự là anh không giết người!”.
Ngô Đình Đình vừa khóc vừa nói.
“Không
thể... sao lại như thế được? Rõ ràng là tôi nhìn thấy anh ta gục ngã, chảy bao
nhiêu máu... em lừa tôi, em lừa tôi đúng không? Các người muốn lừa tôi quay về
tự thú! Muốn để tôi bị ăn đạn!”. Bạch Phong vội đẩy Ngô Đình Đình ra nói.
Ngô
Đình Đình liền ngã dụi xuống đất, cô cố gắng túm lấy gấu quần Bạch Phong, vừa
túm vừa khóc nói: “Em không lừa anh! Anh không giết người thật mà! Không tin
anh cứ hỏi Trần Tầm, chắc chắn không phải do anh gây ra mà!”.
Bạch
Phong ngẩng đầu lên nhìn Trần Tầm, Trầm Tầm chậm rãi gật đầu. Bạch Phong liền
ngồi phịch xuống giường, túm chặt lấy tấm ga trải giường, lẩm bẩm: “Tại sao?
Tại sao đến bây giờ mới nói cho tôi biết là tôi không giết người? Tôi đâu có
còn là con người nữa đâu, các người đến báo với tôi rằng tôi không giết người?
Tại sao? Tại sao!”.
“Bạch
Phong, ông bình tĩnh đi...”. Trần Tầm bước đến nắm vai cậu ta nói.
“Bình
tĩnh? Tôi không thể bình tĩnh được! Nếu phải sống mười năm như tôi ông thử bình
tĩnh xem!”. Bạch Phong giằng ra nói: “Bạch Phong? Ai là Bạch Phong? Không ai là
Bạch Phong cả! Các người hãy cút đi! Đừng đứng đấy nói lung tung nữa! Cút hết
đi cho tôi!”.
Đúng
lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Trần Tầm mở cửa ra cho đám Đường Hải Băng đi
vào, nhìn căn phòng ngổn ngang, Đường Hải Băng liền thắc mắc: “Có... có chuyện
gì vậy?”.
“Không
sao! Ông đưa Đình Đình ra ngoài trước!”. Trần Tầm liền đỡ Ngô Đình Đình dậy rồi
giao cho Đường Hải Băng.
“Haizz!
Có chuyện gì vậy?”. Tôn Đào cũng không hiểu đầu đuôi thế nào.
Trần
Tầm không nói không rằng mà đẩy bọn họ ra ngoài cửa, cậu đóng cửa lại rồi quay
vào nói: “Bạch Phong, tôi biết ông rất buồn và không chịu nổi biến cố lớn như
vậy, nếu rơi vào ai thì cũng sẽ không chịu nổi. Nhưng lối đi ngay dưới chân
mình, cuộc đời của ông rất buồn, đó cũng là do sự nông nổi của ông gây nên! Ông
không trách người khác được! Tôi còn phải nói cho ông biết rằng, không phải mỗi
cuộc đời ông đáng buồn, những trải nghiệm của ông đã ảnh hưởng đến cuộc đời của
người khác! Bao năm qua Đình Đình vẫn một lòng chờ đợi ông, ông có biết không?
Cậu ấy có đáng thương không? Cậu ấy còn đáng thương hơn cả ông! Rõ ràng cậu ấy
không làm điều gì xấu mà vẫn phải gánh chịu mọi nỗi đau khổ mà ông gây ra! Một
lòng một dạ đợi ông quay về! Đình Đình không mong chờ gì cả, mà chỉ mong ông
nói được lời an ủi cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được rằng những năm tháng vừa qua
đáng để sống! Tôi không biết sau này ông sẽ thế nào, tôi cũng không biết Đình
Đình rồi sẽ thế nào, nhưng tôi mong ông làm được việc mà một người đàn ông nên
làm! Cho dù chỉ là nói với Đình Đình một câu chân tình! Hồi nhỏ tôi vô cùng
sùng bái ông, tôi cảm thấy ông là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất! Tôi
mong rằng sau này tôi cũng vẫn sẽ nghĩ như vậy, tôi có thể nói với người khác
rằng tôi có một người anh em rất gấu! Ông ta đã từng đánh nhau, từng đi phiêu
bạt kì hồ, mọi tội lỗi ông ta đã phải chịu, nhưng ông ta vẫn như vậy!”. Trần
Tầm giơ ngón tay trỏ lên trước mặt Bạch Phong, Bạch Phong nhìn tay cậu và bật
khóc.
Trần
Tầm liền thở dài, cậu cầm giấy note của khách sạn rồi viết gì đó và ném cho
Bạch Phong nói: “Đây là số điện thoại của tôi và Đình Đình, có việc gì thì tìm
bọn tôi, tôi không làm phiền ông nữa, bye bye!”.
Trần
Tầm xuống dưới, cả đảm đưa Ngô Đình Đình về căn phòng nhỏ của Đường Hải Băng,
trên đường đi Ngô Đình Đình không nói câu nào, cô cũng không khóc nữa mà chỉ
thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe.
Tối
đến mọi người đều ở lại, Trần Tầm canh chừng cô ở chiếc giường trong phòng
trong. Ngô Đình Đình nắm tay Trần Tầm nói nhỏ: “Tớ thấy chuyện trọng đại nhất
đã qua rồi, thật đấy, tớ không buồn lắm”.
“Ngoan
nào”. Trần Tầm nắm chặt tay cô nói: “Sau này cố gắng sống cho tốt, bọn mình mới
19 tuổi, cuộc đời còn dài lắm”.
“Nhưng
sao tự nhiên tớ lại cảm thấy mình già đi nhỉ...”. Ngô Đình Đình sụt sịt nói.
“Ngốc
ạ, đến 89 tuổi mới được gọi là già!”. Trần Tầm xoa đầu cô nói: “Thôi ngủ đi!”.
“Ừ!”.
Ngô Đình Đình dựa vào lòng Trần Tầm, vừa khóc vừa nhắm mắt lại.
Còn
Trần Tầm không tài nào ngủ được, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự tàn nhẫn của
tuổi trẻ và cái giá của sự ngờ nghệch, cái gọi là thời gian trôi qua như nước
chảy, không phải ai cũng chấp nhận được cái giá đó.
Hơn
hai giờ đêm, điện thoại của Ngô Đình Đình có tin nhắn, cô mở máy ra xem, là một
tin nhắn. Một số là bắt đầu bằng số 1390 nhắn tin: Cảm ơn em,