
i ra cùng với một người đàn ông nhìn rất
sang trọng, một chiếc Mercedes đỗ trước cổng, cậu mở cửa ô tô cho người đàn ông
đó rồi cười tiễn ông ta lên xe. Dưới ánh nắng, nhìn cậu hơi xanh xao, mặc dù
mặc bộ quần áo khá đắt tiền, kiểu tóc, diện mạo đều có sự thay đổi lớn, nhưng
Ngô Đình Đình vẫn nhận ra ngay.
Người
đó chính là Bạch Phong.
Ngô
Đình Đình liền đứng bật dậy và bước về phía cậu ta, cú vận động mạnh sau một
đêm dài chầu chực đã khiến mắt cô hoa lên, nhưng cô vẫn cố mở mắt, nhìn chằm
chằm vào Bạch Phong, sợ cậu lại biến mất lần nữa. Sau khi bước vào sảnh lớn cô
mới đuổi theo Bạch Phong, cậu không phát hiện ra Ngô Đình Đình đang đi theo
mình, mà chỉ bước vào thang máy như bước vào khu nhà ở của mình.
“Bạch
Phong...”. Ngô Đình Đình gọi nhỏ.
Bạch
Phong giật mình đứng lại, nhưng cậu không ngoảnh đầu lại mà rảo bước nhanh hơn.
“Bạch
Phong, không có chuyện gì đâu, em đây!”. Ngô Đình Đình kéo cậu lại nói: “Em
là... Ngô Đình Đình”.
Ngô
Đình Đình nhìn thẳng vào mắt cậu và nói ra tên mình, trong lòng cô, cô vô cùng
mong mỏi được nghe Bạch Phong thốt ra tên mình.
“Xin
lỗi, chắc em nhận nhầm người
Trong
đôi mắt ấy không hề lộ ra vẻ vui mừng hay sợ hãi, dường như tất cả mọi thứ đã
hòa tan trong đó, Bạch Phong lạnh lùng trả lời với giọng điệu lạ lẫm.
Thang
máy phát ra tiếng keng, Bạch Phong giằng ra khỏi tay Ngô Đình Đình rồi bước vào
trong. Đám Trần Tầm cũng đã đến nơi, Đường Hải Băng nhìn thang máy đang đi lên
hỏi: “Sao rồi? Có phải Bạch Phong không?”.
“Đúng
anh ấy mà! Chắc chắn là anh ấy!”. Ngô Đình Đình bấm nút thang máy nói: “Anh ấy
không thừa nhận, nhưng tớ dám khẳng định là anh ấy. Chắc anh ấy tưởng cảnh sát
phái bọn mình đến đây, tớ phải lên tìm mới được! Tớ phải nói với Bạch
Phong...”.
“Đình
Đình, cậu đợi lát đã! Cậu chắc chắn người đó là Bạch Phong ư?” Trần Tầm hạ thấp
giọng kéo tay cô nói.
“Không
phải cậu cũng đã nhìn thấy đó sao? Cậu bảo đó không phải là Bạch Phong ư?” Ngô
Đình Đình xúc động nói.
“Tớ
biết, nhưng ít nhất là cậu phải biết rõ cậu ta dừng lại ở tầng nào đúng
không?”. Trần Tầm đỡ vai cô nói.
Ngô
Đình Đình vội vàng ngẩng đầu lên xem, màn hình thang máy dừng lại ở tầng 12.
Mấy
đứa lên tầng, hành lang rất yên tĩnh, cả đám cũng không dám lên tiếng mà chỉ
đứng trong thang máy. Trần Tầm quay sang nói với Đường Hải Băng: “Bọn mình đừng
canh chừng ở một tầng, một là mục tiêu quá lớn dễ bị người của khách sạn đuổi
ra ngoài, hai là chưa chắc Bạch Phong đã ở tầng này, có khi cậu ta lại sợ bọn
mình bám đuôi nên cố tình đỗ thang máy ở tầng này, sau đó lên tầng khác hoặc
xuống tầng khác. Thôi thế này vậy, Hải Băng lên tầng 13, Dương Tình lên tầng
11, tất cả đều canh chừng ở cổng thang máy, Tôn Đào đứng đợi ở cổng, tôi và
Đình Đình ở đây. Bọn mình liên lạc với nhau qua điện thoại, chỉ cần nhìn thấy
cậu ta là chặn lại, sau đó gọi điện thoại ngay cho tôi!”.
“Nhà
ngươi ranh ma thật! Nghĩ đến tất cả mọi tình huống! Thôi được, cứ như thế nhé!
Mọi người ch nhau hành động đi!”. Đường Hải Băng vỗ vai Trần Tầm nói.
Cả
bọn lần lượt vào vị trí Trần Tầm đã phân công, Ngô Đình Đình đứng run rẩy cạnh
thang máy, Trần Tầm đỡ cô nói: “Không đứng vững được nữa à? Sáng ra cậu cũng
chẳng ăn gì, không biết còn phải đợi bao lâu nữa!”.
“Trần
Tầm... tớ nói chuyện với anh ấy rồi...”. Ngô Đình Đình túm chặt cậu và khóc:
“Tớ được nói chuyện với anh ấy thật rồi”.
“Được
rồi, tớ biết rồi, cậu ta thế nào, có thay đổi gì không?”. Trần Tầm dựa vào cạnh
cô hỏi.
“Có...
đẹp trai hơn trước”. Ngô Đình Đình vừa quệt nước mắt vừa trả lời.
“Hê!
Sao cậu si tình vậy?”. Trần Tầm trều môi nói.
“Thật
mà, đẹp trai hơn cả cậu! Như ngôi sao điện ảnh vậy! Nhìn rất giống Cổ Long! Hiện anh ấy đang làm ăn, chắc chắn rất giàu
có! Cậu coi con xe mà anh ấy tiễn người đàn ông đó lên! Mercedes E320 đúng
không? Tớ có cảm giác rằng thời gian đầu anh ấy ẩn danh ở một thành phố khác,
sau đó đi lên bằng hai bàn tay trắng”.
“Lúc
này đây người tình thanh mai tóc mã là cậu đã xuất hiện, nói với Bạch Phong
rằng cậu ta không phạm tội giết người. Cậu ta mừng đến phát khóc và xin cầu hôn
với cậu, sau đó bọn cậu tay trong tay bỏ qua giai đoạn xã hội chủ nghĩa và đi
thẳng lên chủ nghĩa cộng sản! Mùa hè thì sang Hawaii nghỉ mát, mùa đông thì
sang Thụy Sĩ trượt tuyết, bận thì kiếm ít tiền, nhàn rỗi thì sinh vài đứa con.
Tất cả những cảnh được miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình đều được các cậu
biểu diễn một lần! Chỉ có tình tiết cặp bồ với người thứ ba là không xuất hiện,
những cái khác các cậu thích làm gì thì làm, cậu xem ý tưởng của tớ có hợp với
khẩu vị của cậu không?”.
“Thôi
đi ông!”. Ngô Đình Đình đánh Trần Tầm một cái, hai má đỏ bừng.
Nhưng
thời gian chờ đợi dài hơn những gì họ tưởng tượng rất nhiều, mãi đến tận năm
giờ chiều, Bạch Phong mới ra khỏi phòng ở tầng 12, khi nhìn thấy Trần Tầm và
Ngô Đình Đình ôm bộ mặt tiều tụy đang đứng đợi ở cửa thang máy, cậu ta đã không
giấu nổi vẻ sững sờ.
“Bạch
Phong, ông vô tình quá! Anh em đợi ông gần 24 tiếng đồng hồ rồi!”. Trần Tầm bư