
i anh cảm
thấy không có chuyện gì để nói với em hay sao?”.
“Em
nói gì vậy! Không phải vẫn đang nói chuyện đó sao!”. Trần Tầm thờ ơ trả lời.
“Nói
thật đi, mấy ngày qua anh có nhớ em không?”. Phương Hồi cúi đầu hỏi.
“Nhớ
chứ, anh còn nói với đám bạn trong phòng, em không biết bơi, sợ em xuống biển
lại xảy ra chuyện gì”.
“Vậy
hả? Có phải ngày cuối cùng mới sực nhớ ra là phải viết thư cho em không?”.
“Không
phải! Anh thích viết thế nào thì viết thôi! Ngày nào cũng viết một lá “anh nhớ
em” cũng chẳng có ý nghĩa gì!”. Trần Tầm cố gắng giải thích, thực ra đúng là
cậu muốn mỗi ngày viết một lá, nếu ngày đầu không bị lỡ thì chắc là cũng sẽ
viết. Nhưng sau đó cậu lại đi chơi cùng Thẩm Hiểu Đường một ngày nữa, đến Tiền
Môn mua đĩa, tiện thể đến khu thương mại Đại Thạch Lan chơi, còn đến quán Thiên
Hưng Cư để ăn món gan xào nữa. Hôm đó đi chơi rất vui, về đến nhà cũng đã muộn,
cậu lười nên không viết th>“Trần Tầm...”. Phương Hồi ngập ngừng một lát rồi
nói: “Em cảm thấy anh không còn thích em như trước đây, hình như bọn mình không
giống như hồi cấp ba nữa thì phải”.
“Em
nói linh tinh gì vậy! Em suốt ngày chỉ nghĩ quẩn thôi, làm gì có chuyện đó”.
Trần Tầm bực bội trả lời.
“Anh
thử nghĩ xem, có phải là anh vẫn còn thích em thật không?”. Phương Hồi dừng
lại, nhìn Trần Tầm bằng ánh mắt xa xăm và nói từng chữ một.
“Thôi
được, anh thừa nhận, có thể là tình cảm của bọn mình không còn mãnh liệt như
ngày trước, nhưng điều này không có nghĩa rằng anh không thích em nữa! Dù thì
thì bọn mình đã trưởng thành rồi, sau khi vào đại học, chúng mình đều bận rất
nhiều việc, không thể ngày ngày ở bên nhau như thời cấp ba nữa. Nhưng anh vẫn
thích em, anh biết rằng cuộc sống của anh không thể không có em. Nhưng anh nghĩ
bọn mình nên nhìn nhận tình cảm của mình một cách chín chắn hơn, không thể suốt
ngày nghĩ quẩn được”.
Trần
Tầm để tay lên vai cô, Phương Hồi vẫn cúi đầu, sụt sịt, cô làm như vậy khiến
Trần Tầm rất thương, cậu ôm Phương Hồi vào lòng rồi nói: “Đừng khóc nữa, em mà
khóc là anh lại rất buồn”.
“Trần
Tầm... anh hứa với em một chuyện được không”. Phương Hồi gục đầu vào vai cậu
nói.
“Em
nói đi”.
“Nếu
một ngày nào đó anh mà thích người khác thì anh nhất định phải nói với em, em
cam đoan sẽ không bám nhằng lấy anh đâu, nhưng anh nhất định phải nói với em,
được không?”.
“Em
đừng nói linh tinh!”. Trần Tầm nhớ lại những kỉ niệm xưa, mắt cũng thấy cay
cay, cậu ôm chặt cô nói: “Bọn mình thi vào cùng trường là để được ở bên nhau
mà. Em có biết không? Đợt thi đại học có một câu vật lí anh không làm là vì
muốn được học cùng trường với em! Bọn mình sẽ mãi mãi ở bên nhau em ạ!”.
Hai
người ôm nhau ở góc sân bóng, Phương Hồi vô cùng cảm động, một hồi lâu buông
tay ra nói: “Hôm nay ngồi với em một lát nhé”.
“Ừ”. Trần Tầm cười nói: “Tuân theo mọi sự chỉ đạo của
em”.
Phương
Hồi cũng cúi đầu cười, Trần Tầm liền thở phào, đang định nói chuyện gì đó vui
với cô thì đột nhiên điện thoại của cậu lại đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên
Ngô Đình Đình.
Trần
Tầm quay đi với vẻ ngại ngùng, mặc dù cậu tỏ ra rất ngần ngừ, nhưng cuối cùng
vẫn nhấc máy. Đầu bên kia điện thoại, giọng Ngô Đình Đình vô cùng hoảng loạn,
cô nhắc đi nhắc lại một câu như đang niệm thần chú: “Đến quảng trường Trung
Lương! Tôn Đào nhìn thấy Bạch Phong rồi!”.
Cuối
cùng Trần Tầm vẫn tạm biệt Phương Hồi và đến quảng trường Trung Lương gặp Ngô
Đình Đình. Trước vẻ vội vàng của Trần Tầm, Phương Hồi không nói được gì mà đành
phải đồng ý, sau đó cô vẫn muốn dặn dò đôi câu nữa, nhưng Trần Tầm đã chạy đi
mà không ngoái đầu nhìn lại. Phương Hồi đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng
cậu mỗi lúc một xa và cảm thấy càng lẻ loi hơn.
Lúc
Trần Tầm có mặt ở quảng trường Trung Lương, trời đã tối hẳn, Ngô Đình Đình mắt
đỏ hoe ngồi thẫn thờ trên bậc lên xuống, Tôn Đào và Dương Tình đứng bên cạnh,
nét mặt lộ rõ vẻ rầu rĩ.
“Có
chuyện gì vậy? Ai nhìn thấy Bạch Phong?”. Trần Tầm bước đến hỏi.
“Hai
đứa tôi!”. Tôn Đào kéo Dương Tình nói: “Nàng ấy lắm chuyện lắm, cứ thích loại
bao cao su có mùi thơm, siêu thị Trung Lương có bán, liền lôi tôi đi mua. Lúc
trả tiền tôi nhìn thấy người đứng ở quầy thanh toán bên cạnh nhìn rất quen, tự
nhiên lại cảm thấy giống Bạch Phong, nhưng nhìn gầy hơn Bạch Phong hồi trước,
tóc rất dài, nhìn hơi nữ tính, giống như bọn làm trong salon tóc ấy. Nhìn về
dáng dấp thì thấy giống, nhưng khí chất không giống, Bạch Phong đàn ông lắm mà,
dường như cậu ta cũng nhìn thấy bọn tôi, vội vàng đi ra, đến khi chúng tôi theo
sau thì không thấy bóng dáng đâu nữa, tôi thấy hình như là đi vào khách sạn
International Bắc Kinh ở phía đối diện gì đó, cũng không biết có phải là
“Không
biết có phải hay không mà ông còn gọi Đình Đình đến à!”. Trần Tầm trợn mắt nói.
“Đình
Đình đã đợi bao nhiêu năm rồi, dù phải hay không phải thì cũng phải bảo cậu ấy
một tiếng chứ!”. Dương Tình nhìn Đình Đình với vẻ xót xa nói.
“Cậu
ngây thơ quá! Nếu không phải thì sao, thế thì khác gì tung Đình Đình lên cao
rồi cho rơi bịch xuống đất! Cậ