
nên... anh không gọi báo
với em. Cũng không kịp mua quà sinh nhật gì tặng em, em thích gì, bọn mình đi
mua nhé”.
“Em
không thích gì cả”. Phương Hồi cúi đầu xuống đáp.
“Không
thích gì thật hả?”.
“Không”.
“Thế
tối mình đi ăn em nhé!”.
“Em
ăn cơm với mọi người cùng
“Thế
em thích chúc mừng sinh nhật thế nào!”.
“Không
cần đâu”.
“Em
vẫn giận hả?”.
“Không?”.
“Em
đừng nghĩ linh tinh! Giữa anh và Ngô Đình Đình không có gì mà, bọn anh đã gặp
Bạch Phong, sau đó...”.
“Em
biết rồi!”. Phương Hồi ngắt lời cậu nói: “Đừng nói chuyện này nữa, anh luôn có
lí do của mình”.
“Thật
mà...”.
“Em
không muốn nghe!”. Phương Hồi nói với vẻ mất bình tĩnh: “Coi như em năn nỉ anh
đấy, anh đừng kể cho em nghe nữa được không? Em không muốn biết hai đêm vừa
qua, giữa anh và Ngô Đình Đình đã xảy ra chuyện gì, em không muốn biết!”.
“Phương
Hồi, em đừng nói thế, anh...”. Trần Tầm kéo cô nói.
“Buông
ra!”. Phương Hồi rụt tay mình về vội.
“Em
làm gì vậy?”. Trần Tầm cũng buông tay ra thật: “Gì thì cũng phải nghe anh nói
hết đã chứ! Anh cùng Ngô Đình Đình đợi Bạch Phong một ngày một đêm, không được
chợp mắt lúc nào. Bọn họ vừa khóc vừa gây gổ, anh sợ xảy ra chuyện lên phải ra
sức ngăn cản bọn họ. Quay về đến phòng của Đường Hải Băng, anh mệt đến mức
không còn cởi được áo nữa, ngủ cũng không ngủ ngon, lại còn phải theo dõi Ngô
Đình Đình, sợ cậu ấy nghĩ quẩn mà làm chuyện gì đó dại dột, buổi chiều nếu
không làm giường kêu sau khi tỉnh dậy thì anh chưa tỉnh được. Việc đầu tiên mà
anh nghĩ sau khi mở mắt ra là sinh nhật của em, anh...”.
Trần
Tầm đang nói thì dừng lại, cậu nhìn thấy sắc mặt Phương Hồi tái đi, người cô
run lên, ngón tay run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run rẩy, miệng mấp máy: “Anh...
anh nói gì cơ? Anh ngủ cùng với Đình Đình hả? Hai người ở với nhau rồi hả?”.
“Không
phải... Phương Hồi, em nghe anh nói đã, không phải như những gì em nghĩ đâu,
không phải đâu!”. Trần Tầm đã ý thức ra được rằng mình đã lỡ lời, cậu vội vàng
kéo tay Phương Hồi, mặt mày đỏ rực giải thích.
“Anh
buông em ra, buông em ra!”. Phương Hồi khóc và kêu lên.
“Anh
không buông! Em phải nghe anh nói cho ra lẽ đã, em không thể được về trong tình
trạng như thế này!”. Trần Tầm ôm chặt cô nói.
“Trần
Tầm, anh buông tôi ra! Anh đừng chạm vào tôi! Anh đừng ép tôi! Anh hãy để cho
tôi yên một lát, tôi xin anh đấy, tôi thực sự không muốn nghe chuyện của anh và
cậu ta, cũng không muốn nói chuyện với người vừa từ giường của người khác về!
Kinh tởm! Tôi cảm thấy kinh tởm!”. Phương Hồi ra sức giãy giụa nói.
Trần
Tầm liền buông tay ra ngay, cậu thẫn thờ nhìn Phương Hồi nói: “Em nói... em nói
gì cơ? Em nói anh kinh tởm? Anh yêu em bao năm qua rồi cuối cùng nói anh kinh
tởm? M.kiếp, anh đối xử với em như vậy là kinh tởm ư?”
Phương
Hồi nhìn xoáy vào Trần Tầm một lúc rồi ôm đầu chạy ra khỏi vườn cây, Trần Tầm
rưng rưng nước mắt nhìn cô dần dần biết mất. Chiếc nhẫn được gấp bằng tờ năm
hào đã bị vò nát, Trần Tầm lấy đà ném luôn nó vào giữa vườn cây rồi quay đầu đi
về hướng khác.
Cuối
cùng Phương Hồi và Trần Tầm vẫn làm lành với nhau.
Ngô
Đình Đình đã đích thân ra mặt để giải thích Đường Hải Băng rất không hài lòng
với việc bọn họ để Ngô Đình Đình đứng ra hòa giải, cậu cảm thấy cho dù Trần Tầm
và Phương Hồi cãi nhau to đến đâu thì cũng không thể kinh khủng bằng chuyện của
Bạch Phong. Trong khi vì muốn cho bọn họ làm lành với nhau, chắc chắn Ngô Đình
Đình sẽ phải nhớ lại chuyện buồn của mình và lại một lần nữa phải sống trong
đau khổ. Trần Tầm cũng cảm thấy ngại, nhưng mặc dù miệng nói cứ mặc kệ Phương
Hồi, nhưng trong lòng vẫn muốn sớm giải thích để Phương Hồi khỏi hiểu lầm. Dĩ
nhiên là Ngô Đình Đình cũng hiểu, cô cam tâm tình nguyện làm điều gì đó cho
Trần Tầm, cô không ngại việc hi sinh vì cậu mà chỉ sợ hi sinh chưa đủ. Báo đáp
cũng được, tình nguyện cũng được, tình cảm giữa Ngô Đình Đình và Trần Tầm khó
có thể diễn tả bằng lời.
Trần
Tầm lưu luyến, Phương Hồi cũng vậy, hai người không còn cãi nhau nữa, không ai
muốn nhắc nhiều đến chuyện đó, coi như đã cho qua. Chỉ có điều những gì đã nói
ra không thể lấy lại được nữa, những chuyện làm tổn thương người khác, làm mình
buồn ít nhiều vẫn để lại những vết sẹo khó liền.
Một
trong những di chứng để lại chính là Trần Tầm không muốn ở bên Phương Hồi nữa.
Phương Hồi luôn tỏ ra oán trách, còn Trần Tầm cũng không có cách nào để xóa đi
ý trách móc của cô, hơn nữa cậu cũng không muốn xóa đi, sợ cuối cùng tất cả lại
biến thành cuộc chiến tranh lạnh vô nghĩa, khiến vẻ bình lặng vốn có không còn
tồn tại.
Khi
những kỉ niệm đẹp trong kí ức và những thay đổi lớn lao trong cuộc sống hiện
thực hòa nhập với nhau, trái tim mỗi người chỉ còn lại nỗi buồn không thể an
ủi. Thời gian đó, Trần Tầm thường xuyên đi chơi với Vương Thâm Chiêu và Thẩm
Hiểu Đường, Thẩm Hiểu Đường gợi ý cùng tìm chỗ nào để làm thêm, tranh thủ năm
thứ nhất chương trình học còn nhẹ kiếm ít tiền tiêu vặt. Thực ra trong ba
người, người coi trọng việc làm thêm nhất là Vương Thâm Chiêu, cậu thực sự