
muốn
kiếm thêm ít tiền để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Còn Thẩm Hiểu Đường chỉ
đơn thuần là thấy tò mò, muốn được như trong truyện tranh Nhật Bản, tìm việc
trong cửa hàng bánh ngọt hay cửa hàng đồ ăn nhanh nào đó vừa thú vị vừa kiếm
được tiền. Trần Tầm cũng không có việc gì nên đã đi theo, cậu thích cảm giác
được vui vẻ cùng bọn họ. Nói một cách chính xác hơn là cảm giác vui vẻ khi được
ở bên Thẩm Hiểu Đường, cô luôn đem lại những cảm giác mới lạ, còn Trần Tầm rất
vui vì điều đó.
Chỉ
tiếc rằng họ đã nhận định sai tình hình, hồi đó chuyện sinh viên đi làm thêm ở
Bắc Kinh không phổ biến, đầy rẫy những người làm thuê còn không tìm được việc,
làm gì đến lượt các sinh viên này ngó nghiêng? Ban đầu họ đi khắp các cửa hàng
ăn nhanh như KFC, Mc Donald, người ta còn lịch sự cho họ điền bảng biểu, tiếp
đó đặt vào chiếc hộp đụng khoảng vài trăm bảng biểu tương tự ở bên cạnh, bảo họ
quay về đợi thông báo. Thấy tình hình vậy, Trần Tầm đoán nếu đợi cho đến khi
nhận được thông báo thì rất có thể họ đã tốt nghiệp đại học rồi, chính vì thế
ba đứa đã chấm dứt ý định đi xin việc ở cửa hàng đồ ăn nhanh của Tây. Sau đó cả
ba lại đến cửa hàng ăn bình dân để hỏi, cửa hàng cũng chật hẹp, nhân viên cộng
ông chủ chỉ có ba người, ba người mà đứng một chỗ thì không còn chỗ chen chân
nữa, lúc đi ra còn phải xếp thành hàng dọc, hỏi làm thêm bọn họ cũng thấy buồn
cười. Cuối cùng, bọn họ đành phải tìm đến các nhà hàng lân cận, lúc mới bước
vào phòng, cô nhân viên còn rất nhiệt tình, vừa nghe nói đến là đi xin việc,
mặt liền xị xuống, miễn cưỡng đi gọi ông chủ, vừa đi còn vừa ra sức lườm nguýt.
Ông chủ cũng không làm bọn họ cụt hứng ngay, nhìn Thẩm Hiểu Đường nói, cô gái
này trông xinh xắn đấy, có thể phục vụ trong quán, nhưng phải làm việc cả ngày,
còn cậu thanh niên, cùng lắm là ra sau bếp phục vụ, bê bình gas gì đó. Đang nói
chuyện thì có hai nhân viên nam khiêng bình gas đi vào, chiếc áo màu cháo lòng
dính bết dầu mỡ, Thẩm Hiểu Đường chỉ nhìn một cái rồi kéo Trần Tầm và Vương
Thâm Chiêu ra ngoài. Nhưng Vương Thâm Chiêu nghĩ không thể cứ lang thang như
thế này mãi được nữa, không làm được gì thêm mà mất khá nhiều tiền xe bus, thế
là cậu quay lại nói chuyện với ông chủ, định ở đây làm thử xem sao.
Trần
Tầm và Thẩm Hiểu Đường ngồi bên vệ đường đợi cậu, Thẩm Hiểu Đường xoa chân nói:
“Ôi, mệt chết đi được, sao mà sinh viên tìm việc khó thế nhỉ, không biết tốt
nghiệp rồi thì sẽ thế nào?”.
“Không
phải bọn mình không cố gắng, không phải bọn mình không thực tế, mà là xã hội
không cho bọn mình cơ hội, không cho bọn mình mảnh đất rộng rãi để đón nhận mưa
gió! Không cho cũng chẳng sao, nhưng quan trọng là lại quay lại nói bọn mình là
cây hoa trong nhà kính, sống trong tháp ngà, là thế hệ vô tích sự! Đúng là vô
lí thật!”. Trần Tầm thở dài nói.
“Đúng
vậy! Sớm muộn rồi sẽ đến ngày bọn mình phải phá tan xiềng xích và tự mở mang
đất trời cho mình, sớm muộn gì thế giới cũng thuộc về mình! Bọn mình không phải
là thế hệ vô tích sự, mà là thế hệ dũng cảm! Bọn mình buộc phải sáng tạo ra
tương lai bằng phương thức của mình, nhìn thế giới bằng đôi mắt trong sáng hơn,
không nhìn sẽ không biết, thế giới thật kì diệu!”. Thẩm Hiểu Đường dang tay ra
ôm bầu trời filepos-id="filepos2076144">“Giọng điệu này cậu học
của ai vậy, mới cách mấy ngày mà khác hẳn nhỉ!”. Trần Tầm nhìn cô với ánh mắt
sửng sốt hỏi.
“Lời
biện luận trong cuộc thi hùng biện của khoa tớ, bàn về cái được và cái mất
trong mô hình tư duy của thế hệ con một trong tương lai lập nghiệp, tớ là bên
ủng hộ”. Thẩm Hiểu Đường chớp mắt nói.
“Được
đó nhỉ! Sao không báo để tớ đến xem?”.
“Có
gì mà xem... cuối cùng bài hùng biện thất bại thảm…”. Thẩm Hiểu Đường cúi đầu
xuống nói.
“Sao
lại thất bại? Tớ thấy cậu nói hay đấy chứ! Rất trữ tình!”.
“Chính
vì quá trữ tình nên cuối cùng bạn bè tớ mới nói hai câu cuối cùng của tớ không
giống hùng biện mà giống cuộc thi ngâm thơ…”.
“Thế
cuối cùng cậu nói gì?”.
“Không
khí trong lành biết bao, cuộc sống tươi đẹp biết bao, chứng ta hãy tiến về
tương lai rạng ngời…”. Thẩm Hiểu Đường nói nhỏ.
Trần
Tầm liền bật cười ha ha, Thẩm Hiểu Đường hậm hực gục đầu xuống cánh tay, Trần
Tầm ra sức xoa đầu cô nói: “Hiểu Đường, cậu kute quá, đúng là kute quá!”.
Thẩm
Hiểu Đường đỏ mặt ngẩng đầu lên, Trần Tầm nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô
rồi không cười nữa. Xe cộ chạy qua chạy lại như mắc cửi trên đường, giữa thành
phố phồn hoa đô hội, Trần Tầm cảm thấy tim mình đập khác hẳn với bình thường.
Đúng
là rung động thật rồi.
Tiếng
chuông điện thoại báo tin nhắn đã cắt đứt cái nhìnhai người, Thẩm Hiểu Đường
ngượng ngùng quay mặt đi, Trần Tầm luống cuống móc điện thoại ra. Đó là tin
nhắn của Phương Hồi, nói lát nữa Tống Ninh mời Lâm Gia Mạt đi ăn, Lâm Gia Mạt
cứ bắt cô đi cùng cho bằng được, cô muốn có Trần Tầm đi cùng, như lần trước nói
là tạo cơ hội cho bọn họ. Phương Hồi đã từng vô tình nhắc đến giấc mơ mà Lâm
Gia Mạt kể cho cô nghe, lúc đó Trần Tầm nói rằng nếu có cơ hội chắc chắn sẽ vun
vào cho bọn họ, P