
. Cô gái đi sau
thì ra sức cúi người chào chúng tôi với vẻ mặt xin lỗi.
Phương Hồi giằng tay ra
khỏi tay tôi, mặt đỏ bừng, ngồi thu lu trên ghế. Lòng bàn tay lạnh giá đột ngột
khiến trái tim tôi như bị mất đi một miếng, tôi liền quay sang nói với Aiba:
“Thôi đừng xài tiếng chim kêu đó nữa!”.
“Coi bộ dạng anh kìa!
Phương Hồi, sao cậu lại tìm anh ta!”. Aiba lườm tôi một cái nói.
“Không phải... tớ... Bọn
tớ không có gì đâu, tớ chỉ nói chuyện với Trương Nam thôi”. Phương Hồi vội vàng
phủ nhận.
Tôi lại thấy hơi buồn, tự
cảm thấy mình đa tình, trí tưởng bở quá cao, nghĩ mình không nên như vậy và thế
là tôi liền đứng dậy cắt một miếng bánh ngọt đưa cho Aiba và nói: “Hôm nay sinh
nhật trẫm, thưởng cho nhà ngươi đó, ấy, sao ngươi không giới thiệu với trẫm, cô
bé này là ai vậy?”.
Aiba vui vẻ đón lấy miếng
bánh và đưa cho cô gái đứng sau, nói mấy câu tiếng Nhật gì đó rồi quay đầu lại
cười với tôi, nói: “Happythday to you! Cô ấy là Yoshiyuki, là... ấy của em!”.
“Vậy hả!”. Tôi như sực
hiểu ra vấn đề, cô bạn kia liền cười, cúi người, nói: “Yoroshiku” (Rất mong
được anh giúp đỡ).
Tôi vội vàng khua tay,
nói: “Chớ chớ! Tớ không dám nhận cái đó đâu!”.
Aiba liền cười ha ha,
nói: “Người ta chỉ hỏi thăm theo phép lịch sự thôi, Trương Nam, anh chẳng có
văn hóa gì cả!”.
“Hê! Văn hóa của bọn họ
còn được nhập khẩu từ nước mình sang ấy chứ!”. Tôi trợn mắt, sau đó lại cười
tủm tỉm, vừa cúi người vừa nói với: “Các bạn hay thật! Không chịu lấy chồng
Nhật mà lại thích lấy cô nàng Trung Quốc thế này! Người nào cũng như Aiba thì
đất nước các bạn tiệt chủng chứ chẳng chơi! Chết đấy!”.
Yoshiyuki không biết
tiếng Trung, vẫn mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Aiba bằng ánh mắt dò hỏi. Aiba
liền đánh mạnh tôi một cái, nói: “Thôi! Ông anh! Bọn này xin cáo từ đây. Phương
Hồi đưa chìa khóa cho tớ, tớ không dám ở đây nữa đâu, ông này ngứa mồm lại nói
linh tinh gì đó chứ chẳng chơi!”.
Phương Hồi vội đứng dậy
nói: “Không phải vậy đâu, cậu đừng nói linh tinh! Tớ cũng về cùng các cậu!”.
Tôi sững người ra một
lát, không nghĩ cô lại làm như vậy.
Phương Hồi bước đến, đưa
mắt nhìn tôi và nói nhỏ: “Tối hôm nay... cảm ơn anh!”.
Ba người rồng rắn ra khỏi
phòng, sau khi cửa kêu “Cạch” một tiếng, tôi mới trở về với thực tại. Cúi nhìn
đám bánh ngọt, chai rượu, cuống quả cherry, vết nước trên bàn, đột nhiên tôi
cảm thấy mông lung như trở về thời quá khứ. Không hiểu sao, đột nhiên tôi lại
nhớ đến chuyện Cô bé Lọ Lem, sau tiếng chuông nửa đêm, khi xe ngựa, xiêm áo,
chàng hoàng tử đều biến mất, chắc là cô cũng hụt hẫng như tôi bây giờ.
Sau hôm đó, dường như
cuộc sống của chúng tôi lại trở lại như hồi đầu, học hành, làm thêm, nấu ăn,
ngủ nghỉ, tất cả đều thay đổi. Chỉ có điều ít nhiều Phương Hồi cũng đã gần gũi
với tôi hơn, thỉnh thoảng gặp nhau ở cầu thang, chúng tôi cũng nói chuyện với
nhau về thời tiết và bài vở, nếu đang xách cái gì trong tay, cô cũng không còn
ngại khi để tôi xách hộ. Nếu bị Aiba nhìn thấy, cô sẽ háy mắt với tôi với vẻ
đầy ẩn ý, tôi cũng sẽ háy mắt lại, chỉ có điều trong lòng vẫn thấy chán nản.
Tôi nghĩ Phương Hồi đã coi tôi là người vô giới tính có thể tiếp xúc an toàn.
Cô cũng không kể gì cho
tôi nghe về câu chuyện của cô và Trần Tầm nữa, tôi cũng không hỏi. Tôi biết đêm
hôm đó, Phương Hồi kể cho tôi nghe là vì lúc đó cảm xúc trào dâng trong lòng
cô, địa điểm đặc biệt, giống như siêu Saiyan trong truyện Bảy viên ngọc rồng,
giống như Tôn Ngộ Không chỉ là Tôn Ngộ Không, không sản sinh ra được năng lượng
để biến hóa nếu chưa đến thời điểm đặc biệt. Còn bao giờ Phương Hồi hóa thân lần
nữa, tôi hoàn toàn không thể kiểm soát, cũng không thể dự đoán.
Tuy nhiên, tôi không thể
ngờ rằng, sau đó không lâu, Phương Hồi lại hóa thân.
Nguyên nhân là do phòng
Phương Hồi và Aiba bị trộm hỏi thăm.
Du học sinh bị mất trộm
không giống với việc nhà dân bình thường bị mất trộm, nếu người dân địa phương
bị trộm vào nhà, cũng chỉ mất một số đồ dùng, không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc
sống. Còn đối với du học sinh, những người vốn không có mấy tài sản, bất luận
là vật dụng gì cũng không được phép để mất. Hồi mới đến tôi đã từng bị mất ba
lô, vé xe, thẻ tín dụng, tiền mặt, tài liệu sách vở của trường, card điện
thoại, vụ đó gần như khiến tôi nhịn đói cả tuần, tuyệt vọng đến mức chỉ muốn về
nước cho xong. Trong khi Phương Hồi và Aiba gần như mất sạch sành sanh, đây
thực sự có thể coi là chặn mất đường sống.
Đừng tưởng bình thường
Aiba nói cười hớn hở, luôn đơn giản hóa mọi vấn đề, nhưng lần này cô đã thực sự
choáng. Bình thường tiếp xúc với nhau có thể nhận thấy, gia cảnh của Aiba cũng
không giàu có gì. Cô và Phương Hồi sống với nhau, ngoài việc vì Yoshiyuki có họ
hàng ở Australia, không thể sống cùng với cô, ít nhiều còn là do Phương Hồi
gánh bớt tiền thuê nhà cho cô. Sau khi bị mất trộm, đồ đạc đáng tiền của hai
người chẳng còn lại gì, lúc đầu định báo cảnh sát, nhưng Phương Hồi đã kiên
quyết ngăn cản. Vì cô bị bị trộm luôn mấy cuốn tạp chí Trung Quốc, chắc chắn
đối với kẻ trộm thì cái này